Truyện kiếm hiệp
Teenfun.xtgem.com
Truyện:Hồi 3 đầu lâu tốt
khói bốc nghi ngút.
Tiếng cười của Châu Mãnh cũng rất mau chóng đình đốn, bởi vì hắn cũng nhìn thấy chuyện đó.
Người sau khi nhìn thấy chuyện đó mà còn có thể cười tịnh không có nhiều. Người có thể dồn nội lực và nhiệt lực vào lòng bàn tay biến một bình trà lạnh thành trà sôi cũng không có nhiều.
Châu Mãnh chợt lại quay đầu hỏi Đinh Hài:
- Tiểu tử này có phải bị điên không ?
- Hình như không.
- Tiểu tử này có phải xem ra thật sự có một chút công phu không ?
- Hình như có.
“Không tưởng được tiểu tử này lại là một hảo tiểu tử”. Châu Mãnh nói:
“Lão tử không ngờ đã nhìn sai”.
Nói xong câu đó, hắn làm một chuyện bất kỳ ai cũng không tưởng được hắn có thể làm.
Hắn đột nhiên xuống ngựa, quăng đao xuống đất, bước đến trước mặt Tiểu Cao, trịnh trọng ôm quyền hành lễ, trịnh trọng nói:
- Ngươi không điên, ngươi là hảo hán, chỉ cần ngươi chịu nhận ta làm huynh đệ, chịu theo ta về nhậu mấy ngày thống thống khoái khoái, ta lập tức quỳ xuống vái ngươi ba lạy.
“Hùng Sư Đường” hảo thủ như mây, Hùng Sư Châu Mãnh uy chấn Hà Lạc, bằng vào thân phận của hắn, làm sao có thể kết bằng hữu với một thiếu niên lang thang vô danh như vậy ? Nhưng xem bộ dạng của hắn lại không có một chút giả trá gì.
Tiểu Cao hình như cũng ngẩn người, ngây người cả nửa ngày mới thở dài, cười khổ:
- Hiện tại ta mới tin lời nói của người trong giang hồ không sai, Hùng Sư Châu Mãnh quả nhiên là người vĩ đại, không trách gì có bao nhiêu người phục ngươi, chịu vì ngươi mà bán mạng.
“Còn ngươi ?” Châu Mãnh lập tức hỏi:
“Ngươi có chịu kết giao bằng hữu với Châu Mãnh này không ?” Tiểu Cao chợt dụng lực vỗ bàn, nói lớn:
“Con bà nó, kết bằng hữu thì kết bằng hữu, kết bằng hữu có sao đâu mà sợ”. Thanh âm của chàng còn lớn hơn cả Châu Mãnh:
“Ta Cao Tiệm Phi đi lại trong giang hồ mấy tháng nay, còn chưa gặp ai xem trọng ta như ngươi, ta tại sao không thể kết giao bằng hữu với ngươi ?” Châu Mãnh ngửa mặt cười lớn:
- Hay ! Nói hay !
“Chỉ bất quá chuyện vập đầu vái lạy ngàn vạn lần phải miễn giùm”. Tiểu Cao nói:
“Ngươi có quỳ, ta cũng không thể đứng, nếu hai người đều quỳ lạy, ngươi lạy ta, ta lạy ngươi, xem ra đã biến thành hai con trùng vái lạy”.
Chàng hét lớn:
- Chuyện đó ta tuyệt không làm.
Châu Mãnh lập tức đồng ý:
- Ngươi nói không làm thì bọn ta không làm.
“Ta cũng không thể theo ngươi về uống rượu”. Tiểu Cao thốt:
“Ta còn phải ở lại Trường An ước hẹn với người ta”.
- Vậy bọn ta ở lại đây uống, uống cho thống khoái.
“Ở đây uống ?” Tiểu Cao nhíu mày:
“Ngươi không sợ Tư Mã Siêu Quần đến đây sao ?” Châu Mãnh chợt dụng lực đập bàn.
“Con bà nó, cho dù y có đến thì đã sao ? Lão tử tối đa chỉ bất quá còn cái mạng này để liều mạng với y, y làm gì được lão tử chớ ?” Châu Mãnh lớn tiếng:
“Nhưng chầu nhậu này bọn ta lại không uống không được, không uống còn khó chịu hơn chết”.
“Được ! Uống thì uống”. Tiểu Cao thốt:
“Nếu ngươi không sợ, ta sợ con khỉ gì”.
Trong trà quán không những không có khách, cả tiểu nhị cũng đã bỏ trốn.
May là bầu rượu không thể bỏ trốn.
Châu Mãnh và Tiểu Cao uống rượu, Đinh Hài rót rượu, uống còn chưa đã, một bầu rượu còn chưa cạn, xa xa đã nghe có tiếng vó ngựa truyền đến.
Tiếng vó ngựa khẩn cấp rầm rập, ít ra cũng có sáu bảy chục thớt ngựa.
Hồng Hoa Tập vốn là trong phạm vi thế lực của Tư Mã Siêu Quần, nếu quả có người nói chỉ cần Tư Mã Siêu Quần hạ lệnh một tiếng, nội trong phút chốc có thể biến địa phương này thành bình địa, lời nói đó cũng không thể coi là quá khoa trương.
Nhưng Châu Mãnh lại không chớp mắt tới một lần, vó ngựa khủng bố cũng không thể làm rớt vãi tới một giọt rượu.
“Ta kính ngươi thêm ba chén”. Hắn nói với Tiểu Cao:
“Chúc ngươi đa phước đa thọ, thân thể kiện khang”.
- Được ! Ta uống.
Chàng uống tuy mau, tiếng vó ngựa càng mau hơn, ba chén vừa uống xong, tiếng vó ngựa nghe đã như tiếng sấm.
Tay bưng bầu rượu của Đinh Hài đã mềm đi chút ít, Châu Mãnh lại vẫn không biến sắc.
“Lần này tới phiên ngươi kính ta”. Hắn nói với Tiểu Cao:
“Ngươi ít nhất cũng phải kính ta ba chén”.
Đinh Hài đột nhiên xen lời:
- Bẩm Đường chủ, ba chén đó chỉ sợ không thể uống nữa.
Châu Mãnh bộc nộ:
- Tại sao ? Tại sao không thể uống ?
- Bẩm Đường chủ, còn uống nữa, tính mệnh của vị Cao thiếu gia này chỉ sợ cũng phải theo luôn Đường chủ.
Nộ khí của Châu Mãnh bất chợt tiêu tán, bất chợt thở dài:
- Gã nói cũng có lý, tính mệnh của ta không liều không được, tại sao phải liên lụy tới ngươi ?
Hắn đang muốn đứng lên, Tiểu Cao lại đè vai hắn xuống, nhẹ nhàng thốt:
- Mạng của ta không có giá trị bằng ngươi, ngươi có thể liều mạng, ta sao lại không thể ? Hà huống bọn ta cũng vị tất không vượt qua được bọn chúng.
Châu Mãnh lại cười lớn:
- Có lý, ngươi nói càng có lý.
Tiểu Cao thốt:
- Cho nên ta cũng muốn kính ngươi ba chén, cũng chúc ngươi đa phước đa thọ, thân thể khang kiện.
Hai người đồng thời cười lớn, tiếng cười còn chưa ngừng, tiếng vó ngựa như sấm sét đã phóng tới trà quán đó, trong phút chốc đã bao vây xung quanh quán.
Tiếng vó ngựa chợt dừng hẳn, thêm vài tiếng ngựa phì phò, mọi thanh âm đều tan biến.
Giữa đất trời đột nhiên biến thành một phiến tĩnh mịch, trà quán đó như một phần mộ.
Đinh Hài chợt cũng ngồi xuống, cười khổ:
- Bẩm Đường chủ, hiện tại tôi cũng muốn uống một chút rượu.
Đao vô thanh, kiếm vô thanh, người vô thanh, ngựa cũng vô thanh.
Bởi vì mỗi một người, mỗi một thớt ngựa đều đã trải qua nhiều năm huấn luyện nghiêm cẩn, lúc tất yếu tuyệt không phát xuất một chút thanh âm không cần thiết, cho dù đầu lâu bị chém xuống cũng không phát xuất ra một chút thanh âm.
Giữa tĩnh lặng chết chóc, một người đội mão tử ngọc, vận áo hồ cừu, chắp tay sau lưng bước vào trà quán.
“Tử Khí Đông Lai” Trác Đông Lai đã đến.
Thái độ của hắn cực kỳ trầm tĩnh, một thứ trầm tĩnh chỉ có một người biết mình tuyệt đối nắm chắc ưu thế mới có thể biểu hiện.
Ba cái mạng của ba người trong trà quán, không còn nghi ngờ gì nữa, đều nằm trong tay hắn.
Nhưng Tiểu Cao và Châu Mãnh không nhìn hắn tới một lần.
“Ta còn muốn kính ngươi thêm ba chén nữa”. Tiểu Cao thốt:
“Ba chén này chúc ngươi trường mệnh phú quý, đa tử đa tôn”.
Chàng còn chưa rót rượu, Trác Đông Lai đã đến trước mặt bọn họ, điềm đạm nói:
- Ba chén đó có nên để ta kính không ?
- Tại sao ?
- Châu Đường chủ từ xa đến, bọn ta không ngờ hoàn toàn chưa dùng lễ chủ khách mà tiếp rước chu đáo, ba chén đó đương nhiên nên do ta kính.
Châu Mãnh không ngờ cả nói cũng không thèm nói, uống cạn ba chén, Trác Đông Lai không ngờ cũng uống không chậm hơn Châu Mãnh chút nào.
“Ta cũng còn muốn kính thêm Châu Đường chủ ba chén nữa”. Trác Đông Lai thốt:
“Ba chén này ta cũng không uống không được”.
- Tại sao ?
- Bởi vì sau khi uống ba chén này, ta có chuyện muốn thỉnh giáo Châu Đường chủ.
- Chuyện gì ?
Trác Đông Lai trước hết uống cạn ba chén.
“Châu Đường chủ hành tung phiêu hốt, xuất thần nhập quỷ, coi nơi đây như chỗ không người”. Hắn thở dài:
“Nếu quả Châu Đường chủ hồi nãy bỏ đi, bọn ta cũng thật sự vô năng vô lực”.
Hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Châu Mãnh:
- Nhưng Châu Đường chủ hồi nãy tại sao lại không bỏ đi ?
- Ngươi nghĩ không ra ?
- Ta thật sự nghĩ không ra !
“Kỳ thật ta vốn cũng không tưởng được, bởi vì lúc đó ta còn chưa giao hảo với vị bằng hữu này”. Châu Mãnh vỗ vai Tiểu Cao:
“Hiện tại ta đã kết giao với bằng hữu này, ta đương nhiên phải uống vài chén với y, y đã không thể về với ta, ta cũng chỉ còn nước ở lại đây uống với y”.
Châu Mãnh lại cười lớn:
- Đạo lý đó kỳ thật giản đơn vô cùng, chỉ tiếc người như các ngươi tuyệt đối không thể hiểu thấu.
Trác Đông Lai chợt không nói gì, không than không thở không động không đậy không uống không nói.
Lúc đó, con người hắn chừng như đột nhiên đã biến thành một người gỗ, thậm chí cả mắt cũng không có tới một chút biểu tình.
Bên ngoài cũng không có cử động, không có mệnh lệnh của Trác Đông Lai, ai ai cũng không dám có bất kỳ cử động gì.
Đoạn thời gian đó tịnh không ngắn.
Trong đoạn thời gian đó, Tiểu Cao và Châu Mãnh làm gì ? Trác Đông Lai không biết, cũng không để ý tới.
Trong đoạn thời gian đó, chỉ có biểu tình của một mình Tiểu Cao là kỳ quái nhất.
Xem biểu tình trên mặt chàng, giống như chàng rõ ràng nhìn thấy có bảy tám con bò cạp, mười mấy con xú trùng đang chui vào cọ quậy dưới lớp y phục của chàng, lại vẫn khơi khơi ngồi bất động chịu đựng.
Chàng thật đã nhìn ra một chuyện mà người khác đều không nhìn ra, bởi vì phương hướng chàng ngồi chính là đang đối diện với một song cửa sổ bên trái, song cửa sổ đó lại xảo hợp đang mở rộng.
Bên ngoài song cửa sổ đó đương nhiên cũng có nhân mã Trác Đông Lai mang đến, nhưng từ góc độ chỗ Tiểu Cao đang ngồi mà nhìn ra, hồi nãy qua kẽ hở giữa rừng đao biển giáo của đám nhân mã đó, có thể nhìn thấy một cây đại thụ.
Một cây bạch dương to lớn đã khô héo, dưới cây có một người đang đứng.
Từ vị trí chỗ Tiểu Cao đang ngồi nhìn ra, hồi nãy có thể nhìn thấy người đó.
Một người bình phàm trầm mặc, trong tay vác một cái hòm bình phàm cũ kỷ.
Tiểu Cao muốn xông ra ngoài, nhiều lần muốn xông ra, nhưng chàng lại bất động.
Bởi vì chàng biết hiện tại đã đến lúc quyết định, mệnh vận sinh tử của mọi người đều phải quyết định giữa giây phút đó, bất cứ chuyện gì chàng làm đều có thể làm thương hại đến bằng hữu của chàng.
Cho nên chàng không thể động.
Chàng chỉ hy vọng người khiêng cái hòm đứng dưới gốc cây cũng không bỏ đi.
Cũng không biết qua bao lâu sau, chàng đột nhiêu nhìn thấy một chuyện kỳ quái phi thường.
Chàng đột nhiên nhìn thấy Trác Đông Lai cười.
Cho đến giây phút đó chàng mới phát hiện lúc Trác Đông Lai cười cũng rất mê hồn.
Chàng nhìn thấy Trác Đông Lai mỉm cười đứng lên, dùng một tư thế ưu nhã vô cùng cung tay mỉm cười nhìn Châu Mãnh.
“Châu Đường chủ, ta không kính rượu cho ngươi nữa”. Trác Đông Lai thốt:
“Ngày đã gần tàn, đường đi còn xa, uống nhiều cũng không tốt lắm”.
Tiểu Cao ngẩn người, Châu Mãnh cũng ngây người.
“Ngươi để hắn đi ?” Tiểu Cao hỏi:
“Ngươi thật chịu để hắn đi ?” Trác Đông Lai điềm đạm mỉm cười:
- Hắn có thể kết giao một bằng hữu như ngươi, ta tại sao lại không thể ? Hắn có thể mạo hiểm ở lại uống rượu với ngươi, ta tại sao lại không thể vì ngươi mà để hắn đi ?
Trác Đông Lai không ngờ còn tự mình dắt ngựa của Châu Mãnh qua:
- Châu Đường chủ, lần nay chia tay, sau này chắc ít có cơ hội gặp lại, thứ cho ta không thể đưa thêm một đoạn đường.
Bụi đường mù mịt, một thớt mã, một cái đuôi ngựa, một đôi giày đinh, và hai người đều cuốn theo gió bụi mà đi.
Tiểu Cao mắt vọng theo bọn họ đi xa, mới quay đầu lại nhìn Trác Đông Lai, lại nhịn không được phải thở dài:
- Hiện tại ta mới tin lời nói của người trong giang hồ không sai, “Tử Khí Đông Lai” Trác Đông Lai quả nhiên là một nhân vật vĩ đại.
Trác Đông Lai cũng thở dài:
- Chỉ tiếc ta biết ngươi không thể kết giao bằng hữu với ta, bởi vì ngươi một mực chỉ muốn thành danh, một mực chỉ muốn Tư Mã Siêu Quần chết dưới kiếm của ngươi.
Tiểu Cao trầm mặc, trầm mặc một hồi rất lâu mới nói:
- Chết có lẽ không phải là y, mà là ta.
“Phải, chết rất có thể là ngươi”. Trác Đông Lai điềm đạm thốt:
“Nếu quả có người muốn đánh cá với ta, ta nguyện dùng mười đổ một, cá ngươi chết”.
Hắn nhìn Tiểu Cao:
- Nếu quả ngươi muốn cá với ta, ta cũng chịu.
- Ta không chịu.
- Tại sao ?
- Bởi vì ta nhún nhường chịu thua.
Nói xong câu đó, Tiểu Cao phóng lên, bởi vì chàng đột nhiên phát hiện người hồi nãy đứng dưới gốc cây đã đột nhiên biến mất.
Lần này Tiểu Cao quyết tâm phải truy đuổi theo y.



Trang:[<] 1,[2] [>]
Đến trang:

Pair of Vintage Old School Fru