XtGem Forum catalog
Truyện kiếm hiệp
Teenfun.xtgem.com
Truyện:Hồi 6 Kỳ phùng kỳ ngộ
ỏ nhuộm tuyết này, Tiểu Cao cũng tuyệt đối không làm được.
Vết thương của nàng sau vai, một vết thương rất nhỏ, lại đã sưng vù lên, hơn nữa còn nóng hổi.
-- Ám khí có độc, nhất định có độc.
May là nàng gặp được Cao Tiệm Phi, một người từ nhỏ đã sống trong hoang sơn đầy trùng độc kiến độc rắn độc, trên người đương nhiên không thể không có thuốc giải độc.
Cho nên nàng không chết, hơn nữa rất mau chóng tỉnh dậy.
Lúc nàng tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một cái giường gỗ trong khách sạn, vết thương đã đắp thuốc, dùng một mảnh bố băng bó lại.
Nàng nhìn Tiểu Cao, nhìn cả nửa ngày, chợt hỏi nhẹ:
- Ngươi còn chưa chết ?
- Đại khái còn chưa chết.
- Vậy ta cũng chưa chết ?
- Đại khái là vậy.
"Ta sao còn chưa chết ?" Nàng chừng như cảm thấy kỳ lạ:
"Bọn chúng rượt đến, ta sao còn chưa chết ?
- Bởi vì vận khí của nàng không tệ, gặp được ta.
Vị cô nương không còn râu lại nổi giận:
- Ta đã bị người bức vào đường cùng, mỗi ngày phải lánh né như một con chó hoang, đông trốn tây tránh, lại bị trúng độc dược ám khí của người ta, ngươi còn nói vận khí của ta không tệ ?
Nàng trừng trừng nhìn Tiểu Cao:
- Ta muốn nghe ngươi nói coi phải làm sao mới gọi là vận khí không tốt ?
Tiểu Cao cười khổ, chỉ còn nước cười khổ.
Cô nương đó lại trừng mắt nhìn chàng cả nửa ngày, chợt thở dài:
- Ta biết ngươi tuyệt không chịu cho ta cái hòm đó, cho nên ngươi tốt nhất cũng không nên lo chuyện của ta nữa.
- Tại sao ?
"Chuyện này ngươi lo không được, sống chết của ta cũng không quan hệ gì đến ngươi". Nàng đáp:
"Ta vốn không có liên quan gì với ngươi".
- Vốn không có một chút quan hệ gì, nhưng hiện tại lại chừng như có chút quan hệ.
"Đồ chó đánh rắm". Cô nương đó bỗng nhảy dựng lên:
"Ngươi nói coi ta có quan hệ gì với ngươi ? Ngươi nói coi ?" Tiểu Cao không nói được.
Chàng chưa từng gặp người như vậy, trước đây không, sau này chắc cũng không.
Nhưng chàng hiện tại lại khơi khơi gặp một người.
"Chỗ này là đâu vậy ?" Cô nương đó lại hỏi chàng:
"Ngươi tại sao lại đem ta đến cái ổ chó này ?" "Bởi vì đây không phải là ổ chó". Tiểu Cao đáp:
"Đây là chỗ ta ở".
Vị cô nương đó chợt lẳng lặng tròn xoe mắt nhìn chàng.
"Ngươi là đầu heo, ngươi thật là đầu heo". Nàng hét lớn:
"Người ngoài đường đều biết ngươi trú ngụ ở đây, ngươi không ngờ còn mang ta đến đây, có phải ngươi nhất định muốn nhìn thấy ta chết trong tay bọn chúng mới cao hứng ? Có phải nhất định phải đợi đến lúc bọn chúng tìm đến cắt từng mảng thịt của ta xuống ngươi mới thỏa mãn ?" Tiểu Cao cười.
Người không nói lý lẽ như vậy tịnh không phải lúc bình thường có thể gặp được.
Cô nương đó lại càng tức giận.
- Ngươi còn cười ? Có gì vui mà cười ?
"Nàng muốn ta phải làm sao đây ?" Tiểu Cao hỏi:
"Muốn ta khóc ?" - Cái đầu heo nhà ngươi, heo làm sao khóc được ? Ngươi có bao giờ nhìn thấy một con heo khóc chưa ?
"Quả vậy". Tiểu Cao chợt phát hiện đạo lý đó:
"Heo hình như quả thật không thể khóc, nhưng chừng như heo cũng không thể cười".
Cô nương đó có vẻ tức tối đến phát điên người, thở dài:
- Ngươi nói đúng, ngươi không phải là heo, ngươi là người, là người tốt, ta chỉ xin ngươi đưa ta về, mau chóng đưa ta về, càng nhanh càng tốt.
- Nàng muốn ta đưa nàng đến đâu ?
"Đưa về chỗ ta ở". Cô nương đó đáp:
"Chỗ đó bọn chúng tuyệt đối không tìm ra".
- Bọn chúng tìm không ra, ta cũng tìm không ra.
- Bộ ngươi không nghĩ đến ở đây nhất định có người có thể tìm ra sao ?
- Người đó là ai ?
Cô nương đó lại nhảy dựng lên:
- Người đó là ta.
Một khuôn viên tịnh không thể coi là quá lớn, lại lại có tới mười sáu gia đình trú ngụ.
Mười sáu gia đình đó đương nhiên đều không phải là người có phương tiện, một khi là người có chút phương tiện tất không thể ở đó.
Nếu quả mình không tưởng được cả một hộ nhân khẩu làm sao có thể chen chúc mà sống trong căn phòng nhỏ như vậy ngày qua ngày, mình nên đến khuôn viên đó mà xem, xem ngày ngày của những người đó ra sao.
Gần đây nhất người trú trong khuôn viên đó lại từ mười sáu hộ biến thành mười bảy hộ, bởi vì căn phòng phía đông ở hậu viện lại dựng một vách gỗ chia làm hai gian, cho một người ngoài mướn.
Một người râu ria dài thượt đội nón rách nát.
Nhìn thấy chỗ ở hiện tại của cô nương không còn râu đó, Tiểu Cao lại cười:
- Tòa lâu đài nơi các hạ trú ngụ chừng như cũng không hơn gì cái ổ chó của ta.
Hiện tại chàng đã đưa nàng về tới.
Nếu quả là ban ngày, trong khu vườn đó hỗn tạp tiếng gà vịt mèo chó cắn xé nhau, tiếng vợ chồng chửi lộn, tiếng người già khạc đàm, tiếng trẻ nít tiểu tiện, cho dù có một con ruồi bay vào cũng có thể bị người ta phát hiện.
May là trời đã tối, hơn nữa bọn họ leo tường từ phía sau đi vào.
Nếu quả một người muốn trốn, khó mà tìm được một chỗ khó bị tìm ra như chỗ này.
Vị cô nương đó làm sao có thể tìm ra một chỗ như vầy ? Cả Tiểu Cao cũng không thể không bội phục.
Khiến cho chàng không tưởng nỗi là thần trí của nàng hồi nãy rành rành rất tỉnh táo, độc trên mình hình như đã bị viên thuốc của chàng trục ra hết, nhưng hiện tại lại hôn mê ngã xuống, hơn nữa lần này còn bất tỉnh lâu hơn hồi nãy.
Tiểu Cao vốn luôn luôn nghĩ giải dược của mình tuyệt đối hữu hiệu, hiện tại lại có chút hoài nghi.
Có phải nàng trúng độc quá nặng, đã xâm nhập vào cốt tủy huyết mạch ? Hay là giải dược của chàng không đủ sức ?
Không cần biết ra sao, Tiểu Cao không có cách nào bỏ đi như vậy.
Bởi vì tình huống của nàng rất không ổn định, có lúc hôn mê, có lúc tỉnh táo, lúc hôn mê dầm dề mồ hôi lạnh nói năng lảm nhảm, lúc tỉnh táo lại dùng đôi mắt vô thần hư nhược nhìn Tiểu Cao, chừng như sợ Tiểu Cao bỏ rơi nàng mà đi.
Tiểu Cao chỉ còn nước ở lại hộ tống nàng, cả thói quen mỗi ngày phải ăn mì củ cải trắng đều bỏ qua. Lúc đói là ra cửa sau mua vài cái bánh bao, lúc mệt lại dựa ghế ngủ một giấc.
Chàng cũng không biết mình vì sao phải làm như vậy, không ngờ có thể vì một nữ nhân xa lạ mà hoàn toàn cải biến mọi quy luật sinh hoạt mình chưa bao giờ cải biến.
Nànglà một nữ nhân cực kỳ mỹ lệ.
Tiểu Cao lần đầu dùng khăn lau sạch mồ hôi và phấn hóa trang trên mặt nàng đã phát hiện nàng không những có đôi chân cực đẹp, dung mạo cũng cực đẹp.
Nhưng nếu quả có người nói Tiểu Cao vì thích nàng cho nên mới ở lại, Tiểu Cao thà chết cũng không thừa nhận.
Trong tâm tưởng của chàng chưa bao giờ nghĩ đến nữ nhân, chàng luôn luôn nghĩ địa vị của nữ nhân trong tâm lý chàng chỉ bất quá giống như địa vị của một miếng rau trong chén cơm trắng vậy.
Vậy chàng vì cái gì ?
Có phải vì cảnh ngộ bi thảm của nàng ? Hay là vì đôi mắt tuy trầm lặng vô ngôn lại tràn đầy vẻ cảm kích lẫn khẩn cầu ?
Tình cảm giữa người và người vốn người thứ ba vĩnh viễn vô phương liệu giải, cũng vô phương giải thích.
Hình như đã qua ba ngày, Tiểu Cao tuy cảm thấy mình mệt mỏi, nhưng lại không một chút hối hận.
Nếu quả chuyện này phát sinh lại lần nữa, chàng vẫn làm như vậy.
Hai ngày qua, nàng tuy không nói với chàng câu nào, nhưng nhìn nhãn thần của nàng là có thể thấy nàng đã xem chàng như người thân cận nhất trên thế giới này, người cần thiết duy nhất trên thế giới này.
Thứ cảm giác đó là thứ cảm giác ra sao ?
Chính Tiểu Cao cũng không biết trong tâm có tư vị gì, chàng cả đời chưa bao giờ có ai đối với chàng như vậy.
Có một ngày lúc chàng tỉnh dậy, đã phát hiện nàng đang lẳng lặng nhìn chàng, lẳng lặng nhìn một hồi rất lâu, chợt nói:
- Ngươi mệt rồi, ngươi cũng nên nằm ngủ một giấc.
Thanh âm của nàng khinh nhu bình đạm, Tiểu Cao cũng không do dự gì nằm xuống liền, nằm trên phân nửa giường nàng nhường. Hai người chừng như đều cảm thấy đó là chuyện rất tự nhiên, giống như lúc gió xuân lăn tăn lượn trên mặt đất là hoa lá nhất định nở rộ một cách tự nhiên vậy.
Tiểu Cao vừa nằm xuống đã ngủ liền.
Chàng thật quá mệt mỏi, cho nên vừa nằm xuống là ngủ ngon lành, cũng không biết ngủ được bao lâu, lúc tỉnh dậy đã gần đến hoàng hôn.
Người ngủ bên cạnh chàng đã đi chải tóc rửa mặt, hoán đổi y phục, dùng một dải lụa cột mái tóc dài mịn màng, ngồi ở đầu giường lẳng lặng nhìn chàng.
Khung trời ngoài cửa sổ đã dần dần mờ tối, gió lạnh gào rít đã dần dần tản mác.
Trời đất một mảng thanh bình ôn nhu, nàng đột nhiên thở dài hỏi chàng:
- Ngươi có biết ta tên gì không ?
- Ta không biết.
- Cả tên ta ngươi cũng không biết, tại sao lại đối với ta tốt như vậy ?
"Ta cũng không biết". Tiểu Cao đáp.
Chàng thật không biết sao ?
Chàng chỉ biết chàng đã gặp được một nữ nhân như vậy, đã làm chuyện như vậy.
Những thứ khác chàng đều không biết đến.
Nàng đột nhiên thở dài nhè nhẹ:
- Kỳ thật ta cũng không biết ngươi là ai, cũng không biết tên của ngươi.
Nàng vuốt nhẹ mặt chàng:
- Nhưng ta biết ngươi nhất định cũng nhường một chỗ cho ta nằm.
Chàng nhường chỗ, nàng nằm xuống, nằm bên cạnh chàng, nằm trong lòng chàng.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra một cách tự nhiên làm sao, giống như lúc mưa xuân tưới thắm mặt đất, vạn vật đều nhất định có thể sinh trưởng một cách tự nhiên như vậy.
Tự nhiên làm sao, đẹp làm sao, đẹp đến mức làm say lòng người.
Đêm lạnh tĩnh lặng, đường trường tĩnh lặng.
Bọn họ tay trong tay, đạp tuyết phủ trên đường, tìm đến một quán nhỏ bài dưới mái hiên nhà, ăn một tô cháo thịt cừu vừa thơm vừa cay.
Bọn họ không uống rượu.
Bọn họ không cần dùng đến rượu mới thích thích được nhiệt tình của bọn họ.
Sau đó bọn họ lại tay trong tay, trở về tiểu khách sạn nơi Tiểu Cao trú ngụ, bởi vì Tiểu Cao còn có vài vật còn để lại ở đó.
Vừa quẹo qua đường vào khách sạn, bọn họ phát hiện một chuyện rất kỳ quái.
Bàn tay của nàng vốn đang ấm áp trong tay chàng đột nhiên biến thành băng lãnh.
Cửa khách sạn đã đóng chặt, nhưng có một người đang đứng dưới ánh sáng vàng vọt của lồng đèn treo ngoài cửa.
Một người giống hệt người gỗ, đứng bất động giữa gió lạnh đêm đông, một khuôn mặt đông cứng đến mức tím lịm, nhưng thái độ lại vẫn rất trầm tĩnh.
Tiểu Cao nắm chặt bàn tay lạnh buốt của nàng, nhẹ nhàng thốt:
- Nàng đừng lo, người đó không phải đến tìm nàng.
- Sao chàng biết ?
- Gã là người của Đại Tiêu Cục, hôm rằm ta có gặp qua gã một lần.
- Chỉ cần gặp người ta một lần là chàng không thể quên sao ?
- Đại khái không thể quên.
Bọn họ còn chưa đi tới, người đó quả nhiên đã cung cung kính kính cúi mình hành lễ với Tiểu Cao:
- Tiểu nhân Tôn Đạt, bái kiến Cao đại hiệp.
- Ngươi sao lại biết ta là ai ?
“Hôm rằm tiểu nhân đã từng gặp Cao đại hiệp một lần”. Tôn Đạt trầm tĩnh đáp:
“Là gặp bên ngoài gian mật thất nơi Dương Kiên bị hành thích”.
- Lẽ nào người ngươi gặp qua một lần là không thể quên sao ?
- Không thể.
Tiểu Cao cười:
- Ta cũng nhớ ngươi, ngươi hôm đó là người duy nhất không bị ta đánh gục.
- Đó là nhờ Cao đại hiệp hạ thủ lưu tình.
- Ngươi đứng đây làm gì ? Có phải đang đợi ta ?
“Phải”. Tôn Đạt đáp:
“Thạch Nhạn đã đợi ở đây hai ngày một đêm”.
- Một mực đứng ở đây đợi ?
- Hai ngày nay Cao đại hiệp hành tung bất định, tiểu nhân sợ lỡ dịp, cho nên một bước cũng không dám ly khai.
- Nếu quả ta còn chưa về ?
- Vậy thì tiểu nhân chỉ còn nước đợi tiếp.
- Nếu quả ta còn tới ba ngày ba đêm nữa mới về, ngươi cũng đứng ở đây đợi ta ba ngày ba đêm ?
“Cho dù Cao đại hiệp có đi ba tháng mới về, tiểu nhân cũng đứng đây đợi”. Tôn Đạt bình bình tĩnh tĩnh đáp.
“Ai muốn ngươi làm như vậy ?” Tiểu Cao hỏi gã:
“Có phải là Trác Đông Lai ? Lẽ nào hắn muốn ngươi làm cái gì, ngươi đều đi làm hết ?”.
- Trác tiên sinh luôn luôn lệnh xuất như sơn, cho tới nay còn chưa có ai dám kháng cự lại mệnh lệnh.
- Các người tại sao lại nghe lời hắn như vậy ?
“Tiểu nhân không biết”. Tôn Đạt đáp:
“Tiểu nhân chỉ biết phục tòng mệnh lệnh, chưa bao giờ nghĩ đến tại sao”.
Cao Tiệm Phi thở dài:
- Con người đó thật là người vĩ đại, không những có đảm chí, có mưu lược, có nhãn quang, hơn nữa còn có biết bao đại tướng. Cho nên ta một mực không hiểu được đại long đầu của Đại Tiêu Cục của các ngươi tại sao không phải là gã ?
Tôn Đạt hoàn toàn không có phản ứng gì, chừng như căn bản không nghe thấy những lời đó, lại rút trong tay áo ra một tấm thiệp đỏ, cung cung kính kính dụng song thủ dâng lên.
- Đây là do Trác tiên sinh đặc biệt muốn tiểu nhân mang đến giao cho Cao đại hiệp.
- Ngươi đứng đây hai ngày một đêm là vì muốn giao cho ta lá thiệp này ?
- Phải.
- Ngươi có nghĩ đến nếu quả ngươi gởi nó lại quầy, ta cũng có thể đọc được không ?
“Tiểu nhân không nghĩ đến”. Tôn Đạt đáp:
“Có rất nhiều chuyện tiểu nhân chưa bao giờ nghĩ đến, nghĩ quá nhiều tịnh không phải là chuyện tốt”.
Tiểu Cao lại cười.
“Đúng, ngươi nói đúng”. Chàng nhận lấy tấm thiệp:
“Sau này ta nhất định cũng phải học hỏi ngươi”.
Cao Tiệm Phi không cần mở thiệp cũng đã biết đó không phải là một thiệp chào, mà là một phong chiến thư.
Một phong chiến thư đơn giản rõ ràng.
“Mồng một tháng hai, trước bình minh.
Lý trang, Từ Ân Tự, Đại Nhạn Tháp.
Tư Mã Siêu Quần ”.
“Mồng một tháng hai”, Tiểu Cao hỏi Tôn Đạt:
“Hôm nay là ngày mấy ?”.
- Hôm nay là ngày cuối tháng giêng.
- Ngày y đính ước là ngày mai ?
- Phải.
Tôn Đạt lại cung cung kính kính hành lễ:
- Tiểu nhân cáo từ.
Gã quay người bước đi được một đoạn, Tiểu Cao chợt gọi giật gã.
“Ngươi tên là Tôn Đạt ?” Chàng hỏi người trẻ tuổi kiên nghị trầm tĩnh đó:
“Ngươi có phải là huynh đệ của Tôn Thông ?”.
“Phải”. Cước bộ của Tôn Đạt tuy ngừng lại, lại không quay đầu:
“Tiểu nhân là huynh đệ của Tôn Thông”.
Đêm lạnh, lạnh như đao phong.
Nhìn bóng Tôn Đạt dần dần xa khuất trên đại lộ phản chiếu tuyết quang, Tiểu Cao chợt hỏi nữ nhân nãy giờ lẳng lặng khép sát người chàng:
- Nàng có chú ý đến một chuyện không ?
- Chuyện gì ?
“Nàng là một nữ nhân đẹp phi thường, mắt nam nhân sinh ra là phải nhìn ngắm nữ nhân như nàng”. Tiểu Cao thốt:
“Nhưng Tôn Đạt thủy chung không nhìn nàng tới một lần”.
“Tôi vì sao lại muốn gã nhìn ?” Chàng vì sao lại muốn gã nhìn tôi ?” Nàng chừng như có chút tức giận:
“Lẽ nào chàng nhất định muốn mấy gã đàn ông khác nhìn tôi chằm chằm thì chàng mới cao hứng ? Chàng có ý gì đây ?”.
Tiểu Cao không để nàng tức giận.
Một nữ nhân lúc được tình nhân của mình ôm chặt vào lòng, tức giận gì đi nữa cũng không còn tồn tại.
“Kỳ thật tôi cũng biết chàng có ý gì”. Nàng dịu giọng:
“Chàng chỉ bất quá muốn nói cho tôi biết con người Tôn Đạt cũng không phải là người đơn giản”.
Thanh âm của nàng càng ôn nhu:
- Nhưng tôi tịnh không muốn chàng nói với tôi những chuyện đó. Tôi cũng không muốn biết những chuyện đó.
- Nàng muốn biết chuyện gì ?
- Tôi chỉ muốn biết, Tư Mã Siêu Quần tại sao lại phải ước hẹn chàng ngày mai đến Đại Nhạn Tháp ?
“Kỳ thật cũng không phải là y ước hẹn ta, là ta ước hẹn y”. Tiểu Cao đáp:
“Hôm rằm ta đã ước hẹn y”.
- Tại sao phải hẹn y ?
“Bởi vì ta cũng muốn biết một chuyện”. Tiểu Cao đáp:
“Ta luôn luôn muốn biết Tư Mã Siêu Quần vĩnh viễn bất bại có phải thật sự vĩnh viễn không thể bị người ta đánh bại không ?”.
Chàng còn chưa nói hết câu, đã phát giác tay nàng chợt lại biến thành băng lãnh.
Nàng vốn có thể yêu cầu chàng, xin chàng ngày mai đừng đi, tránh cho nàng khỏi phải lo lắng sợ hãi.
Không tưởng được nàng lại nói với chàng:
- Ngày mai chàng đương nhiên nhất định phải đi, hơn nữa nhất định phải đánh bại y. Nhưng chàng cũng phải đáp ứng tôi một chuyện.
- Chuyện gì ?
“Đêm hôm nay không được đụng tôi, từ bây giờ bắt đầu không được đụng tôi”.
Nàng đẩy Tiểu Cao ra:
“Tôi muốn chàng bây giờ theo tôi về, ngủ một giấc ngon lành”.
Tiểu Cao không ngủ ngon, tịnh không phải vì bên cạnh chàng có một đôi chân chắc nịch mỹ lệ, cũng không phải vì chàng lo lắng về trận chiến sáng sớm ngày mai.
Chàng vốn đã ngủ.
Chàng đối với mình rất có tự tin, đối với người bên cạnh mình cũng rất có tín tâm.
“Ta biết nàng nhất định đợi ta trở về”. Tiểu Cao nói với nàng:
“Có lẽ nàng còn chưa tỉnh dậy là ta đã về tới”.
Nhưng nàng lại hỏi chàng:
- Tôi tại sao phải đợi chàng về ? Tại sao không thể đi theo chàng ?
“Bởi vì nàng là nữ nhân, nữ nhân thông thường rất dễ dàng khẩn trương hơn”. Tiểu Cao đáp:
“Ta và Tư Mã Siêu Quần giao thủ, sinh tử thắng bại chỉ bất quá là chuyện trong tích tắc, nàng nhìn thấy nhất định rất khẩn trương”.
Chàng lại nói:
- Nàng khẩn trương, ta có thể khẩn trương. Ta khẩn trương, ta có thể chết.
- Chàng có thể tìm một người không khẩn trương theo chàng, chiếu cố chàng không ?
- Không thể.
- Tại sao ?
- Bởi vì ta tìm không ra.
- Lẽ nào chàng không có bằng hữu ?
“Vốn cả một người cũng không có, hiện tại đã có một”. Tiểu Cao nói:
“Chỉ tiếc hắn lại ở Lạc Dương”.
- Lạc Dương ?
“Nếu quả nàng đã từng đi qua Lạc Dương, nhất định nghe đến tên hắn”. Tiểu Cao đáp:
“Hắn họ Châu, tên là Châu Mãnh”.
Chàng không nói gì nữa, cả một chữ cũng không cần thêm, Tiểu Cao cũng không chú ý đến thần sắc của nàng có biến đổi gì.
Chàng lại bắt đầu luyện tập những động tác vừa kỳ bí vừa quái dị.
Cách luyện tập đó không những khiến cho bắp thịt chàng linh hoạt, tinh lực sung mãn, còn có thể thanh trừng tư tưởng của chàng, an định tâm tình chàng.
Cho nên chàng rất mau chóng chợp mắt, ngủ rất ngon, thông thường có thể ngủ luôn đến trời sáng.
Nhưng đêm hôm nay chàng ngủ đến nửa đêm lại đột nhiên sực tỉnh, bị một thứ cảm giác rất kỳ quái làm cho sực tỉnh.
Lúc đó là lúc đất trời an tĩnh nhất, thậm chí cả thanh âm hoa tuyết nhè nhẹ rơi trên nóc nhà cũng có thể nghe được.
Thứ thanh âm đó tuyệt không thể đánh thức bất cứ người nào.
Tiểu Cao vốn còn đang cảm thấy kỳ quái, không hiểu mình tại sao lại bất chợt sực tỉnh như vầy.
Nhưng chàng rất mau chóng minh bạch.
Trong phòng chỉ còn lại một mình chàng, người nằm bên mình chàng đã không còn nữa.
Một người lúc đột nhiên từ trên lầu cao vạn trượng té xuống cảm giác ra sao ?
Hiện tại trong tâm Tiểu Cao có thứ cảm giác đó.
Chàng chỉ cảm thấy đầu óc bỗng choáng váng mê man, toàn thân hư thoát, sau đó nhịn không được oằn hông bắt đầu ói mửa.
Bởi vì giữa phút giây đó, chàng có cảm giác lần này nàng vĩnh viễn không còn có thể trở về bên cạnh chàng.
Tại sao nàng bỏ đi ?
Tại sao cả một chữ một câu nói cũng không lưu lại, lẳng lặng bỏ đi như vậy ?
Tiểu Cao không nghĩ ra, bởi vì chàng căn bản vô phương nghĩ ngợi nỗi.
Trong đêm lạnh tĩnh mịch, trong đoạn thời gian giá buốt tịch mịch nhất đó, chàng chỉ nghĩ đến một chuyện.
-- Chàng thậm chí cả tên nàng là gì cũng không biết.



Trang:[<] 1,[2] [>]
Đến trang: