Mười sáu tháng giêng.
Hồng Hoa Tập.
Gió tuyết mù trời.
Một người cưỡi khoái mã đạp gió tuyết xông và Hồng Hoa Tập ngoài một trăm sáu chục dặm phía tây nam thành Trường An.
Đêm nguyên tiêu đã qua, ngày hoan lạc đã kết thúc.
Một trản hoa đăng rách nát đang lăn lộn trên con đường nhuộm đầy tuyết trong gió lạnh, lăn vào gió tuyết vô biên vô hạn, tuy còn lôi theo chút diện mạo của đêm qua, lại đã không còn ai thèm nhìn nó một cái, giống như một nữ nhân bị bỏ rơi sau một đêm sủng ái.
Kỵ sĩ trên ngựa dừng chân ngoài thị tập, cột dây cương quanh một cây cổ thụ khô héo, cởi áo choàng chất liệu cực tốt giá trị trân quý, để lộ miên y vải bố màu lam, lại rút ra một cây dù giấy dầu và một đôi giày đinh từ cái túi vải bên hông yên ngựa.
Gã mang giày đinh vào, bung cây dù giấy dầu, tháo cái bao bố cầm theo, nhìn hoàn toàn không khác gì một dân quê bình phàm.
Sau đó gã mới bước tới một bước, lẳng lặng đạp tuyết bước vào Hồng Hoa Tập.
Trong cái bao bố của gã là một đại bí mật đủ để chấn động thiên hạ, trong tâm của gã cũng giấu kín một đại bí mật đủ để chấn động thiên hạ, một bí mật trong thiên hạ chỉ có một mình gã biết.
Gã đến đây chỉ vì gã phải tức thì mang một vật trong cái bao bố đó đưa đến một kỹ viện trong Hồng Hoa Tập, giao cho một người.
- Vật trong bao bố của gã là gì ? Muốn đem giao cho ai ?
Nếu quả có người biết bí mật đó, không tới một khắc thân người gã có thể bị loạn đao phanh thây, phụ mẫu vợ con thân thích của gã cũng tất phải thảm tử dưới loạn đao nội trong ba ngày, chết sạch sạch gọn gọn.
May là bí mật đó vĩnh viễn không thể tiết lộ. Tự gã tuyệt không thể tiết lộ, người khác cũng tuyệt đối không tra ra.
Bởi vì ai cũng không tưởng được giờ phút này “Hùng Sư” Châu Mãnh không ngờ có thể đang ở đây, khinh kỵ rời xa tổng đà Lạc Dương cảnh vệ sâm nghiêm của hắn, đơn thân độc mã xâm nhập địa bàn của Tư Mã Siêu Quần.
Cả Trác Đông Lai tính toán kỹ càng cũng không tưởng được hắn dám mạo hiểm như vậy.
Tiểu trấn thuần phác, kỹ viện thô lậu.
Châu Mãnh ở trần, vận độc một chiếc khố ngắn cao trên đầu gối, ngồi thẳng cẳng trên một tấm chiếu rộng, dùng một cái chén cực to so tửu lượng với bảy tám cô nương đẹp nhất ở đây, một khi có ai uống một chén, hắn uống một chén trả.
Hắn đã uống liên tục bốn mươi ba chén lớn, mặt vẫn không đổi sắc.
Người người nhìn thấy đều ngây ngốc.
Đại hán râu xồm che kín mặt đó đơn giản là sắt thép đúc thành, cả bao tử cũng chừng như là sắt thép đúc thành.
“Chén này tới phiên ai ?” Châu Mãnh lại rót đầy một chén:
“Ai uống thi cùng ta đây ?” Ai cũng không dám uống thi với hắn. Cả một cô nương người Sơn Đông ngoại hiệu kêu là Cái Chum Rượu cũng không dám mở miệng nữa.
Khách nhân uống say luôn luôn hào phóng hơn, rót rượu cho khách nhân vốn là nghề của các cô nương đó.
“Nhưng người đó ...” Cái Chum Rượu sau này kể với người khác:
“Hắn đơn giản không phải là người, mà là một cái thùng rượu, một cái thùng rượu không đáy”.
Châu Mãnh ngẩng mặt cười lớn, tự mình uống luôn ba chén, đột nhiên dụng lực quăng cái chén to kềnh thô thiển đó ra xa, vỡ tan tành, trong đôi mắt tròn xoe như hai cái chuông đồng đột nhiên bắn ra những tia sáng sắc bén như lưỡi đao, đinh đinh nhìn tên quân nô vừa mới bước vào cửa đã sợ đến mềm nhũn cả hai ống quyển.
- Bên ngoài có phải có người đã đến ?
- Phải.
- Có phải đến tìm ta ?
“Phải”. Thanh âm của tên quân nô run rẫy:
“Là một người danh tánh rất quái dị”.
- Tên của y là gì ?
- Tên là Đinh Hài.
Châu Mãnh dụng lực vỗ tay cái chát:
- Hảo tiểu tử, cuối cùng đã đến, mau kêu gã nhanh chân vô đây.
“Đinh Hài” tháo đôi giày đinh mang trên chân xuống rồi mới khiêng cái bao bố bước dài tiến vào căn phòng đun lửa ấm cúng.
Y mới tiến qua cửa, bao bố trên tay đã bị người ta đoạt lấy, phẩy cái bao một cái, có một vật từ trong bao lăn ra, lộc cộc lăn trên tấm chiếu lớn.
Đó không ngờ lại là một đầu người.
Đám cô nương sợ hãi hét thảm, khố của tên quân nô đã thấm ướt.
Châu Mãnh lại cười lớn:
- Hảo tiểu tử, ta không nhìn lầm ngươi, ngươi thật có thể làm chút chuyện cho lão tử của ngươi, đi về hưởng hai ả tỳ thiếp của ngươi đi.
Tiếng cười của hắn chợt ngừng hẳn, chằm chằm nhìn Đinh Hài trầm giọng hỏi:
- Y có nhắn lại ngươi gì không ?
“Không”. Đinh Hài đáp:
“Tôi chỉ nhìn thấy trong tay y chừng như có khiêng một cái hòm, cả mặt y cũng không nhìn rõ được”.
Trong ánh mắt của Châu Mãnh đột nhiên lộ xuất một biểu tình rất kỳ quái, đột nhiên thở dài nhè nhẹ, miệng lẩm bẩm:
- Hiện tại ngươi đã không còn thiếu ta gì nữa, ta chỉ hy vọng ngươi sau này còn có thể đến gặp ta, uống với ta vài chén.
Những lời đó hắn đương nhiên không phải nói với Đinh Hài, thở dài cũng không phải là tập quán thường thấy của hắn.
Cho nên hắn lập tức lại cười lớn:
- Trác Đông Lai, Trác Đông Lai, người ta đều nói ngươi là Gia Cát Lượng, ngươi có tưởng được lão tử đang uống rượu cả đêm bên cạnh cái ổ chó của các ngươi không ?
“Đường chủ hành sự luôn luôn xuất quỷ nhập thần, họ Trác làm sao có thể liệu được ?” Đinh Hài cung tay nói:
“Nhưng hắn nhất định tính ra đường chúng ta đem đầu Dương Kiên về Lạc Dương, cho nên hắn nhất định bố trí nhiều cạm bẫy trên đường”.
“Dùng được sao ?” Châu Mãnh trừng mắt:
“Hắn đã không tưởng được lão tử đang ở đây, có thể điều động chủ lực đến đây sao ?” - Không.
- Hắn và Tư Mã Siêu Quần có thể đến không ?
- Cũng không thể.
“Cho nên người hắn phái đến, tối đa cũng bất quá chỉ là mấy con thỏ đế cả râu cũng mọc không nổi bên cạnh hắn”. Châu Mãnh phách lối:
“Ta liệu định người hắn phái đến nếu không phải là Quách Trang thì cũng là Tôn Thông”.
“Phải”. Đinh Hài cúi đầu:
“Nhất định là vậy”.
Gã cúi đầu bởi vì gã không chịu để Châu Mãnh nhìn thấy nỗi kính sợ lộ xuất trong mắt gã.
Gã chợt phát hiện con người râu ria xồm xoàm mồm miệng thô tục nhìn giống như một tên bự con vô học đó không những còn thông minh hơn nhiều so với trong tưởng tượng của người ta, hơn nữa cũng đáng sợ hơn nhiều so với trong tưởng tượng của bất kỳ người nào.
Châu Mãnh chợt bật dậy, đứng vững như cây cột kim cương trên tấm chiếu lớn, nói lớn đến nỗi cả tên quân nô lẫn đám cô nương đều không khỏi giật mình không dám hó hé:
- Hiện tại các ngươi có phải đã biết ta là ai ?
Không ai dám trả lời, không ai dám mở miệng.
“Ta là Châu đại thái gia”. Châu Mãnh dùng ngón tay cái chỉ vào mũi mình:
“Là tử đối đầu của Tư Mã Siêu Quần”.
Hắn đột nhiên xông ra, bưng một tô mực và một cây bút lông trên cái bàn bên ngoài quay trở vào, chấm bút vào mực, đến sát bức tường quét phấn gần nhất, viết một hơi mười chữ bự còn hơn cả đầu lâu:
“Lạc Dương đại hiệp Châu Mãnh đã đến đây một chuyến”.
Mực nhỏ giọt trên tường vôi trắng, Châu Mãnh quăng bút cười lớn.
“Lão tử đã đến, hiện tại phải đi rồi”. Hắn dụng lực vỗ vai Đinh Hài:
“Chúng ta cứ theo một đường mà vè, xem ai có thể ngăn chận được”.
Tôn Thông kỳ thật không nên gọi là Tôn Thông.
Gã nên gọi là Tôn Đảng.
Bỏi vì Trác Đông Lai từng ở trước mặt rất nhiều người tán tụng gã:
- Niên kỷ của Tôn Thông tuy không lớn, nhưng vô luận là người nào đến, gã đều có thể ngăn cản, vô luận là chuyện gì phát sinh, gã cũng có thể ngăn cản, hơn nữa nhất định có thể ngăn cản cầm giữ lại.
Bên cạnh quan đạo ngoài Hồng Hoa Tập, có một trà quán, nếu quả ngồi ngay cửa trà quán, có thể trông thấy rõ rõ ràng ràng mọi người lai vãng trên quan đạo.
Tôn Thông đang ngồi ở vị trí đó.
Dưới mái hiên hai bên đạo lộ, hễ là chỗ có thể che chắn gió tuyết, đều có hai thanh y nhân đứng canh, niên kỷ của những người đó đều lớn hơn nhiều so với gã, tuổi đời trong tiêu cục cũng lão thành hơn nhiều so với gã, lại đều là thuộc hạ của gã.
Những người đó tuy cũng đều là những hảo thủ đã trải qua sự tuyển dụng đặc biệt, nhãn quang cực kỳ bén nhọn, kinh nghiệm cực kỳ phong phú, nhưng Tôn Thông vô luận trên bất kỳ phương diện nào đều ưu tú hơn nhiều so với bọn họ, cả chính bọn họ cũng tâm phục khẩu phục.
Bọn họ được phái đến đây là vì Tôn Thông muốn lợi dụng nhãn quang và kinh nghiệm của bọn họ, kiểm tra mỗi một người từ Hồng Hoa Tập đi ra.
Vô luận là bất cứ người nào, chỉ cần có một chút chỗ khả nghi, trong tay chỉ cần mang theo một bao vải có thể tàng giấu đầu lâu, trên xe kiệu chỉ cần có chỗ có thể tàng giữ đầu lâu, đều phải chịu qua sự sưu tra triệt để của bọn họ.
Sự sưu tra của bọn họ có lúc tuy có thể làm cho người ta khó chịu, cũng không có ai dám cự tuyệt, bởi vì mỗi một người đều biết, mình tuyệt đối không thể đắc tội với người của “Đại Tiêu Cục”.
Tôn Thông cũng không sợ đắc tội với bất cứ người nào.
Gã đã tiếp nhận mệnh lệnh của Trác Đông Lai, vô luận là dưới bất cứ tình huống nào, đều tuyệt không thể để đầu lâu của Diệp Khai ra khỏi biên giới Trường An.
Lúc gã chấp hành mệnh lệnh của Trác Đông Lai, luôn luôn triệt để hữu hiệu.
Lúc Tiểu Cao từ Hồng Hoa Tập đi ra, Tôn Thông tịnh không đặc biệt chú ý đến.
Bởi vì Tiểu Cao trên dưới toàn thân tuyệt đối không có bất cứ chỗ nào có thể tàng giấu một cái đầu người.
Nhưng Tiểu Cao lại bước đến trước mặt gã, hơn nữa còn ngồi xuống cái ghế đối diện gã, thậm chí còn cười cười với gã, không ngờ còn hỏi gã:
- Quý tính ? Đại danh ?
Gã không cười, nhưng cũng không cự tuyệt đáp lời:
- Họ Tôn, Tôn Thông.
- Ngươi khỏe chứ ?
“Tuy không quá khỏe, cũng không thể coi là quá xấu”. Tôn Thông hững hờ đáp:
“Tối thiểu đầu của ta còn dính trên cổ”.
Tiểu Cao cười lớn:
“Biết đầu mình còn dính trên cổ mình đích xác là chuyện rất khoái trá”. Chàng nói:
“Nếu quả còn có thể biết đầu Dương Kiên ở đâu, vậy lại càng khoái trá hơn”.
- Ngươi biết ?
“Ta chỉ biết Trác tiên sinh nhất định không chịu nhìn thấy đầu lâu của Dương Kiên lọt vào tay Châu Mãnh, để hắn giơ lên diệu vũ dương oai trước mặt đám bằng hữu giang hồ của hắn”. Tiểu Cao đáp:
“Cho nên các ngươi mới ở đây”.
- Chuyện ngươi biết xem ra không ít.
“Chỉ tiếc ta còn không minh bạch lắm”. Tiểu Cao nói:
“Người muốn đi Lạc Dương tịnh không nhất định phải đi trên quan đạo, cả người xứ lạ như ta cũng biết tối thiểu còn có hai ba con đường nhỏ khác”.
- Ta chỉ lo đại lộ, không lo tiểu lộ.
- Tại sao ?
- Người đi tiểu lộ, lá gan có lẽ cũng không quá lớn, không cần có ta đi đối phó.
- Nói hay ! Hay cực hay !
Tiểu Cao lấy bình trà của Tôn Thông rót một chén, chợt hạ thấp giọng hỏi:
- Ngươi có phát hiện người khả nghi nào không ?
- Chỉ phát hiện một người.
- Ai ?
- Ngươi !
Tiểu Cao lại cười lớn:
- Nếu quả thật là ta, vậy thì không khoan khoái lắm.
- Ai không khoan khoái ?
"Ngươi !" Tiểu Cao nhìn Tôn Thông:
"Nếu quả ta muốn mang đầu lâu của Dương Kiên xông qua con đường này, các hạ có lẽ có thể chợt phát hiện cái đầu lâu tốt đẹp của các hạ đã không còn dính trên cổ các hạ nữa".
Chàng không ngờ còn muốn giải thích:
- Ý tứ “các hạ” là ngươi.
Tôn Thông không nổi giận, sắc mặt cũng không biến đổi, cả đôi mắt cũng không chớp.
“Ta cũng nhìn ra ngươi không có mang đầu Dương Kiên !” Tôn Thông nói:
“Nhưng ta nhìn ra ngươi mang theo một thanh kiếm”.
- Ngươi nhìn không sai.
-Ngươi tại sao không rút kiếm của ngươi ra thử xem ?
- Thử cái gì ?
“Thử xem thật ra đầu lâu của ai rớt khỏi cổ”. Tôn Thông đáp.
Tiểu Cao vuốt nhẹ cái bao bố thô lậu vĩnh viễn không rời khỏi bên tay chàng, mỉm cười lắc đầu:
- Ta không thể thử. Tuyệt đối không thể thử.
- Ngươi không dám ?
- Không phải không dám, mà là không thể.
- Tại sao ?
“Bởi vì thanh kiếm này của ta không phải dùng để đối phó ngươi”. Tiểu Cao dùng một thái độ khách khí phi thường đáp lời:
“Bởi vì ngươi còn chưa xứng đáng”.
Sắc mặt của Tôn Thông vẫn không biến đổi, nhưng trong đôi mắt lại bất chợt tràn đầy những tia máu li ti đỏ thẫm.
Có rất nhiều người trước lúc giết người đều biến thành bộ dạng như vậy.
Tay của gã buông thõng, nắm chặt cán kiếm đặt trên ghế.
Tiểu Cao lại đã đứng dậy, quay mình chuẩn bị bỏ đi. Nếu quả chàng muốn xuất thủ, không ai có thể ngăn cản chàng, nếu quả chàng không muốn xuất thủ, cũng không ai có thể miễn cưỡng.
Nhưng chàng còn chưa bước ra đã nghe thấy tiếng vó ngựa vùn vụt.
Trong tiếng vó ngựa còn pha trộn một tiếng cước bộ kỳ quái, chỉ có lúc mang giày đinh chạy trên băng tuyết mới có thể phát xuất thứ tiếng cước bộ đó.
Chàng vừa phân biệt ra hai thứ thanh âm bất đồng đó là đã nhìn thấy một thớt ngựa kiêu hùng phóng qua.
Kỵ sĩ trên ngựa râu ria xồm xoàm đầy mặt, vận một tấm áo choàng da cừu, trước ngực lại phạch rộng, để cho gió tuyết như đao phong quất thẳng vào lồng ngực trần trụi của hắn, hắn không thèm để ý chút nào.
Đằng sau còn có một người, trên chân mang một đôi giày đinh vải gai dầu, một tay nắm đuôi ngựa, một tay kia quảy một bao bố trên đòn tre, phóng theo kiện mã, miệng còn la lớn muốn tét hàm:
- Đầu Dương Kiên ở đây, đây là số phận của tên phản đồ.
Người trên ngựa hả họng cười lớn, tiếng cười như sư tử hống, chấn động lớp tuyết dày trĩu nặng trên mái hiên, từng mảng từng mảng rớt rơi.
Tiểu Cao đương nhiên không đi.
Chàng chưa từng gặp Châu Mãnh, nhưng chàng vừa liếc đã nhìn ra người đó nhất định là Châu Mãnh.
Ngoại trừ “Hùng Sư” Châu Mãnh ra, còn ai có cái oai phong đó ?
Chàng cũng không tưởng được Châu Mãnh sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây, nhưng chàng hy vọng Tôn Thông để bọn họ vượt qua.
Bởi vì chàng đã nhìn thấy trong tay Châu Mãnh giơ một thanh Kim Bối Đại Khảm Đao.
Kim Bối Đại Khảm Đao dài bốn thước chín tấc, sống đao còn dày hơn cả thớt của đồ tễ, lưỡi đao lại mỏng như tờ giấy.
Tôn Thông còn trẻ.
Tiểu Cao thật không muốn nhìn thấy một người trẻ tuổi như vậy bị một thanh đao như vậy chém chết trước vó ngựa.
Chỉ tiếc Tôn Thông đã bước ra, mang theo một làn kiếm quang trắng xóa như tuyết từ phía sau bàn bay lên, như phi điểu lượn vòng phóng tới, kiếm quang như cầu vồng, trực chỉ đâm vào yết hầu của Châu Mãnh.
Một chiêu đó chừng như là một ván bài cuối cùng của con bạc, cũng đã áp đặt toàn bộ tính mệnh cả nhà.
Một chiêu đó tất nhiên trí mệnh, không phải là mạng của đối phương, là mạng mình.
Châu Mãnh cười cuồng dại:
- Hảo tiểu tử, có gan.
Giữa tiếng cười, Kim Bối Đại Khảm Đao dài bốn thước chín tấc đã vung lên cao, kim quang trên sống đao và hàn quang trên lưỡi đao phản ánh tuyết quang sáng chói đến mức giống như kim châm đâm thẳng vào mắt người.
Tiểu Cao chỉ nhìn thấy đao quang lóe lên một cái, đột nhiên biến thành một màng lưới đỏ tươi.
Vô số điểm huyết hoa đỏ tươi giống như những tia lửa đột nhiên từ trong đao quang bắn ra, hòa lẫn với kiếm quang tuyết trắng bàng bạc tạo thành một bức đồ họa khiến cho người ta vĩnh viễn không quên được.
Không ai có thể hình dung cái đẹp đó, đẹp đến mức xốn xang như vậy, tàn khốc như vậy, thảm liệt như vậy.
Giữa phút giây đó, vạn sự vạn vật vạn chúng sinh giữa nhân thế đều như đã bị cái đẹp đó chấn kinh nhiếp hồn mà đình chỉ bất động.
Tiểu Cao chỉ cảm thấy cả nhịp tim lẫn hô hấp của mình như đã đình chỉ.
Đó tuy chỉ bất quá là một tích tắc, nhưng tích tắc đó lại phảng phất như vĩnh hằng.
Giữa thiên địa vốn chỉ có “chết” mới là vĩnh hằng.
Vó ngựa còn chưa dừng, Đinh Hài vẫn đang phi thân, phóng đi tới hơn hai mươi trượng, thi thể của Tôn Thông mới rơi xuống, rơi đằng sau người ngựa của bọn họ, rơi trên dải băng tuyết lãnh khốc vô tình chẳng khác gì lưỡi đao của thanh Kim Bối Đại Khảm Đao đó.
Sau đó trăm ngàn điểm huyết hoa mới nối đuôi những chấm tuyết hoa lắc rắc.
Huyết hoa đỏ tươi, tuyết hoa trắng trong.
Bôn mã hí dài, người thẳng lưng ngẩng mặt, kẻ mang giày đinh cũng nhẹ nhàng bay lên.
Châu Mãnh quày cương, kéo đầu ngựa bước nhỏ trở lại, Đinh Hài giống như một cánh diều cột trên đuôi ngựa.
Đám thanh y nhân hai bên đạo lộ tuy đã rút đao ra, lưỡi đao của bọn họ tuy cũng sáng chói như lưỡi đao của Châu Mãnh, nhưng sắc mặt và ánh mắt của bọn họ đã biến thành màu xám xịt chết chóc.
Châu Mãnh lại cười lớn.
“Các ngươi nhìn cho rõ, lão tử chính là Châu Mãnh”. Hắn vừa cười vừa nói:
“Lão tử lưu lại đầu lâu của các ngươi chỉ vì lão tử muốn các ngươi giương mắt nhìn lão phu cho rõ ràng, đem miệng về mà bẩm báo với Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai lão tử đã đến, hiện tại đã muốn đi, cho dù nơi đây là long đàm hổ huyệt lão tử cũng muốn đến là đến, muốn đi là đi”.
Hắn hét lớn một tiếng:
- Các người còn không mau cút đi ?
Đám thanh y nhân vốn đã thoái lui, nghe thấy tiếng hét đó, lập tức toàn bộ bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả ngựa.
Châu Mãnh vốn đang muốn cười lớn, lại không cười, bởi vì hắn chợt nghe một người thở dài nói:
- Hiện tại ta mới biết trên thế giới này người không sợ chết giống như Tôn Thông thật không có nhiều.
Tiểu Cao đã ngồi xuống, ngồi trên cái ghế hồi nãy Tôn Thông ngồi, hơn nữa còn lượm vỏ kiếm của Tôn Thông hồi nãy còn rớt lại đặt lên bàn, đặt cùng một chỗ với thanh kiếm gói trong bao bố của chàng.
Chàng không nhìn Châu Mãnh, nhưng chàng biết sắc mặt của Châu Mãnh đã có biến.
Sau đó chàng phát hiện Châu Mãnh đã đến trước mặt chàng, thẳng người trên lưng ngựa, dùng đôi mắt tròn xoe như chuông đồng trừng trừng nhìn chàng.
Tiểu Cao chừng như không nhìn thấy.
Chàng đang uống trà.
Trà trong chén đã nguội, chàng đổ hết, lại rót đầy một chén, lại đổ, bởi vì trà trong bình cũng đã lạnh, nhưng chàng không ngờ vẫn rót thêm một chén.
Châu Mãnh trừng trừng nhìn chàng, đột nhiên hỏi lớn:
- Ngươi làm gì vậy ?
“Ta đang uống trà”. Tiểu Cao nói:
“Ta khát nước, muốn uống trà”.
- Nhưng ngươi đâu có uống.
“Bởi vì trà đã nguội”. Tiểu Cao đáp:
“Ta luôn luôn không thích uống trà nguội”.
Chàng thở dài:
- Uống rượu ta không để ý, rượu gì ta cũng uống, nhưng uống trà ta rất kén chọn, trà nguội vạn vạn lần không thể uống, muốn ta uống trà nguội, ta thà uống độc tửu.
“Lẽ nào ngươi còn nghĩ có thể rót nước trà nóng từ cái bình trà đó ?” Châu Mãnh hỏi Tiểu Cao.
- Ta vốn là đang nghĩ vậy.
- Ngươi có biết bình trà đó đã hoàn toàn nguội không ?
“Ta biết”. Tiểu Cao đáp:
“Ta đương nhiên biết”.
Châu Mãnh nhìn chàng, chừng như đang nhìn một quái vật:
- Ngươi biết bình trà đó đã nguội, nhưng ngươi vẫn muốn rót một chén trà nóng từ cái bình đó ?
“Không những muốn nóng, mà còn muốn rất nóng”. Tiểu Cao đáp:
“Trà vừa sôi vừa sục mới uống ngon”.
Châu Mãnh chợt cười lớn, quay đầu nói với Đinh Hài:
- Ta vốn muốn chém đầu gã tiểu tử này, nhưng ta hiện tại không thể chém được.
Tiểu tử này là tên điên, lão tử không bao giờ chém đầu người điên.
Đinh Hài không cười, bởi vì gã nhìn thấy một quái sự.
Gã nhìn thấy Tiểu Cao không ngờ thật sự từ trong bình trà lạnh đó rót ra một chén nóng hổi, trà nóng đến mức nước sôi lăn tăn,
Trang: [1],
2 [>]Đến trang: