Hai mươi lăm tháng giêng. Trường An. Cao Tiệm Phi tịnh không chết. Phán đoán của chàng hoàn toàn chính xác, đảm khí của chàng cũng đủ lớn, cho nên chàng còn chưa chết. Hối tiếc duy nhất là chàng hoàn toàn không biết mình đã rời khỏi nơi đó bằng cách nào, cũng không biết hang động kỳ bí đó thật ra là ở đâu. Sau khi uống xong bình rượu đó, chàng lập tức hôn mê ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, sau đó chàng phát hiện mình đã về đến tiểu khách sạn rẻ tiền đó, đang ngủ trên một cái giường gỗ trong một căn phòng nhỏ. Chàng làm sao mà về đến đây ? Về đến từ hồi nào ? Chàng không biết chút nào. Người khác cũng không biết. Không có ai biết hai ngày nay chàng đã đi đâu, cũng không có ai quan tâm chàng đã đi đâu. May là còn có một vật có thể chứng minh chuyện chàng đã trải qua trong hai ngày rồi tịnh không phải là ác mộng. -- Một cái hòm, một cái hòm da bò màu nâu sậm. Lúc Tiểu Cao tỉnh dậy đã phát hiện cái hòm đó. Cái hòm đặt trên cái bàn nhỏ bên cạnh giường, nhan sắc hình dạng đều hoàn toàn giống hệt cái chàng đã từng mở ra. Thậm chí có bao nhiêu ống khóa vàng cài trên hòm cũng giống hệt. -- Nếu quả cái hòm đó thật là một vũ khí không tiền khoáng hậu độc nhất vô nhị, y sao lại có thể để lại cho ta ? Tiểu Cao tuy không tin, lại vẫn không tránh khỏi có chút động tâm, lại nhịn không được muốn mở ra xem cho rõ. May là chàng còn chưa quên bài học lần trước. Nếu quả một người mỗi lần mở một cái hòm ra đều bị hôn mê té gục, thật là khó coi không thú vị gì. Cho nên hòm vừa mở ra, người Tiểu Cao đã bay ra ngoài song cửa, gió lạnh gầm gừ thổi qua song cửa, ùa vào trong phòng, không cần biết là loại mê hương gì cũng phải bị lùa đi sạch sạch sẽ sẽ. Lúc đó Tiểu Cao mới chầm chậm từ bên ngoài xoay một vòng, bước vào cửa phòng. Nhìn thấy vật trong hòm, chàng không ngờ lại cảm thấy rất thất vọng. Bởi vì trong hòm chỉ bất quá đựng châu bảo phỉ thúy và một sấp vàng lá. Chỉ bất quá là châu bảo phỉ thúy và hoàng kim đủ để mua cả con đường, có thể khiến người ta đi liều mạng cho chàng. Đó đã là chuyện của ba ngày trước. Ba ngày qua mỗi lần chàng ra khỏi cửa tuy luôn luôn mang theo cái hòm, nhưng sinh hoạt của chàng vẫn không cải biến chút nào. Chàng vẫn đang trú ngụ trong tiểu khách sạn rẻ tiền nhất, ăn mì củ cải trắng rẻ tiền nhất. Chàng chừng như hoàn toàn không biết vật trong hòm có thể dùng để làm rất nhiều chuyện, chừng như cũng không biết mình đã biến thành một đại phú ông. Bởi vì chàng căn bản không nghĩ tới, căn bản không muốn biết. Đối với giá trị của kim tiền, chàng căn bản hoàn toàn không có quan niệm gì. Chàng tuyệt không để sinh hoạt của mình vì bất cứ chuyện gì mà cải biến. Nhưng vào ngày hai mươi lăm tháng giêng đó, sinh hoạt của chàng đã cải biến, cải biến một cách rất kỳ quái. Ngày đó là một ngày không mây, sau khi ăn trong quán nhỏ, chàng lại chuẩn bị trở về nằm nghỉ. Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai cho đến nay còn chưa có tin tức gì, cũng không biết thật ra chuẩn bị ngày nào giao thủ với chàng. Nhưng chàng không vội vàng gì. Hắc y nhân thần bí đó vô duyên vô cớ tặng cho chàng số vàng bạc khổng lồ như vậy cũng bặt vô âm tín. Chàng lúc nào cũng chuẩn bị trả cái hòm đó lại cho y, cho nên mới mang nó bên mình, nhưng bọn họ sau này chỉ sợ vĩnh viễn vô phương tái kiến, cái hòm đó đã biến thành một gánh nặng phiền lụy cho chàng. Nhưng Tiểu Cao cũng không vì vậy mà phiền não. Trên thế giới này chừng như không có bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng đến tâm tình của chàng. Người khác muốn chàng đợi hai ngày, chàng đợi hai ngày, muốn chàng đợi hai tháng, chàng đợi hai tháng, sớm muộn gì cũng có một ngày được tin, hà tất phải phiền não cấp bách ? Chàng đã hạ quyết tâm, trước trận quyết chiến lần này, chuyện gì khác chàng đều không làm. Chàng nhất định phải để cho thể lực của mình thủy chung bảo trì trong trạng huống đăng phong, hơn nữa phải để cho tâm tình của mình bảo trì một cách bình hành. Giờ ngọ ngày hôm đó, lúc chàng lần theo con đường trường phủ đầy tuyết đi về, phát hiện phía sau có người đang theo dõi chàng, Tiểu Cao không cần phải quay đầu lại đã đoán ra người đó là ai. Khoảng giờ ăn tối hôm qua, chàng đã phát hiện người đó đang theo dõi chàng, chừng như là một con mèo rình con chuột vậy. Người đó ăn mặc rách rưới, đội một cái nón rách. Thân người tuy không cao, râu ria lại dài thượt, tiếng bước chân rất nhẹ nhàng, hiển nhiên luyện qua khinh công. Tiểu Cao chưa bao giờ gặp người đó, cùng không biết người đó tại sao lại theo dõi chàng. Chàng cảm thấy mình tịnh không có chỗ nào có thể khiến cho người ta hứng thú. Đi được một đoạn đường, tiếng bước chân sau lưng đột nhiên không nghe nữa, Tiểu Cao mới thở phào một hơi, trong một con hẻm bên cạnh đột nhiên có một vòng dây bay ra. Một sợi dây rất dày, kết thành vòng ở một đầu, vừa phóng ra đã thắt vào cổ của Cao Tiệm Phi, thắt cực kỳ chuẩn xác. Cổ một người nếu quả bị vòng dây đó thắt chặt, tròng mắt lúc nào cũng có thể lòi ra, lưỡi lúc nào cũng có thể lè ra, lúc nào cũng có thể nghẹt thở đoạn khí. Tiểu Cao rất minh bạch điểm đó. Cho nên vòng dây còn chưa động, chàng đã bay lên, giống như một cánh diều bay lên. Người kéo dây trong hẻm quả nhiên là gã râu dài. Gã còn đang dụng lực kéo, chỉ tiếc vòng dây đã đứt, người bị vòng dây tròng qua đầu đã nhắm về phía gã bộc phát qua. Gã râu dài quay đầu bỏ chạy, chạy được một đoạn, lại cảm thấy có điểm kỳ quái. Bởi vì Tiểu Cao không ngờ lại không rượt theo gã. Gã râu dài chạy thêm hai bước, chợt dừng chân, phía sau vẫn không có ai truy đuổi. Gã nhịn không được lại quay trở lại, kinh ngạc nhìn Tiểu Cao, không ngờ còn hỏi Tiểu Cao: - Ngươi sao lại không đuổi theo ta ? Câu hỏi đó thật quá tuyệt, nhưng Tiểu Cao lại càng tuyệt, không ngờ còn hỏi ngược: - Ta tại sao phải đuổi theo ngươi ? Gã râu dài ngây người: - Lẽ nào ngươi không biết ta hồi nãy muốn dùng vòng dây đó thắt chết ngươi ? - Ta biết. - Ngươi đã biết, tại sao còn thả ta ? - Bởi vì ta không bị ngươi thắt cổ chết. - Nhưng ngươi ít ra cũng nên hỏi ta thật ra là ai, tại sao lại muốn thắt cổ ngươi ? - Ta không muốn hỏi. - Sao vậy ? "Bởi vì ta căn bản không muốn biết". Câu nói đó vừa nói xong, Tiểu Cao không ngờ đã quay người bỏ đi, không thèm quay đầu lại. Gã râu dài lại ngẩn người. Người như Tiểu Cao, gã cả đời chưa gặp qua một người. Nhưng người như gã, Tiểu Cao cũng chưa từng gặp qua, Tiểu Cao không truy đuổi gã, gã trái lại lại rượt truy Tiểu Cao, hơn nữa không ngờ lại rút trên người ra thêm một sợi dây, mau chóng kết thành vòng dây, nhắm cổ Tiểu Cao mà quăng qua. Gã quăng dây rất chuẩn, Tiểu Cao lại bị gã trói. Tiếc nuối duy nhất là, gã tuy đã thắt trói được, lại đã vô dụng. Bất kể gã dụng lực kéo dây tới cỡ nào, Tiểu Cao vẫn đứng yên đó ngon lành, không những cổ không bị thắt gãy, cả động cũng không động. Gã râu dài không ngờ lại hỏi chàng: - Con người ngươi là sao đây ? Tại sao ta không thắt cổ ngươi được ? - Bởi vì con người của ta trừ cổ ra còn có ngón tay. Lúc vòng dây quấn quyện trên cổ Tiểu Cao, chàng đã dùng một ngón tay móc giữ, móc giữ trước yết hầu. Ngón tay của chàng vừa dụng lực, gã râu dài đã bị chàng kéo bay qua, chàng vừa quay mình lại, gã râu dài gần như lao đầu vào lòng chàng. "Vòng dây của ngươi chơi không vui". Tiểu Cao thốt: "Ngoại trừ vòng dây ra, ngươi còn có thứ gì để chơi không " "Ta còn có thể chơi đao". Gã râu dài đáp. Người gã còn chưa đứng yên, trong tay đã rút ra một thanh đoản đao, mềm mại phóng thẳng về phía cổ họng Tiểu Cao. Chỉ tiếc đao của gã cũng không đủ nhanh, Tiểu Cao chỉ phẩy một ngón tay, đao của gã đã bị phẩy bay đi. "Ta thấy ngươi nên thả ta đi". Tiểu Cao thở dài lắc đầu: "Không cần biết ngươi chơi cái gì, đối với ta đều vô dụng". Gã râu dài vốn vừa té xuống đất, bỗng nhún một cái "lý ngư đả đỉnh", thân người đột nhiên bay lên, hai chân đột nhiên xoắn lại xoáy một vòng trên không, quấn lấy đầu cổ Tiểu Cao. Một chiêu đó Tiểu Cao không nghĩ đến. Hai chân của gã râu dài không những khinh tiệp linh hoạt, hơn nữa kẹp thật chặt, Tiểu Cao gần như thở không nổi, cái quần rách trên chân gã mùi cũng rất khó ngửi. Tiểu Cao thât sự không chịu nổi, thân người đột nhiên dùng một phương pháp rất kỳ quặc uốn éo xoay vòng một cái, người của gã râu dài đã bị bắn ra, rớt ịch xuống đất, quần cũng tét ra, để lộ đôi chân. Quần của gã vốn đã rách từ trước, kỳ này tét tới tận đáy quần, gần như hoàn toàn để hở hết đôi chân. Lần này đến lượt Tiểu Cao ngây người, chừng như đột nhiên nhìn thấy một đóa hoa tươi thắm rớt trong vũng sình vậy. Mỗi người đều có chân, nhưng Tiểu Cao chưa bao giờ thấy một đôi chân đẹp như vậy. Không những Tiểu Cao chưa từng thấy, đại đa số người trên thế giới này có lẽ cũng chưa từng thấy qua. Đôi chân vừa dài vừa săn chắc, dáng vóc đều đặn nhu mỹ, bắp thịt đàn hồi nhún nhảy, da dẻ trắng muốt, giống như màu sữa bò tươi mới vắt. Tiểu Cao có nằm mộng cũng không tưởng được gã râu dài vừa dơ vừa thúi đó không ngờ lại có một đôi chân như vậy. Khiến cho chàng càng không tưởng nỗi là gã râu dài vừa muốn dùng vòng dây thắt cổ chàng, lại vừa muốn dùng đao định đâm chết chàng, không ngờ đã khóc, không ngờ ngồi bệt dưới đất, hai tay ôm lấy mặt, khóc òa lên như một đứa trẻ, khóc thương tâm làm sao, thương tâm cực kỳ. Tiểu Cao vốn nên bỏ đi, bỏ đi giống như hồi nãy, chỉ tiếc chàng khơi khơi lại không nhịn được phải hỏi: - Ngươi sao lại khóc ? - Ta thích khóc, ta cao hứng khóc, ta nguyện ý khóc, ngươi khỏi cần lo. Một đại nam nhân râu dài rậm rì, lời nói không ngờ lại giống như một cô gái không nói lý lẽ, cả thanh âm cũng biến thành giống như thanh âm con gái. Một quái vật như vậy, mình còn có thể ở lại quấy rầy gã sao ? Tiểu Cao quyết định không cãi với gã nữa, quyết định bỏ đi, gã râu dài lại kêu chàng: - Ngươi đứng lại. - Ta vì sao phải đứng lại ? - Ngươi muốn bỏ đi như vầy ? Thiên hạ có chuyện tiện nghi như vậy sao ? "Ta tại sao lại không thể bỏ đi ?" Tiểu Cao hỏi: "Ngươi vừa muốn thắt cổ ta, vừa muốn dùng đao đâm chết ta, ta bỏ đi như vầy là đã rất tốt với ngươi rồi ngươi còn muốn gì nữa ?" "Ta chỉ muốn ngươi móc mắt ngươi ra". Gã râu dài đáp: "Móc cả hai tròng mắt của ngươi ra". Tiểu Cao muốn cười, lại cười không nỗi: - Ta không phải điên, tại sao lại móc mắt của mình ra ? "Bởi vì ngươi đã nhìn thấy chân ta". Gã râu dài đáp: "Đôi chân ta không phải tùy tiện để cho người ta nhìn thấy". Tiểu Cao cũng không thể không thừa nhận đôi chân đó rất đặc biệt, đặc biệt dễ nhìn. Nhưng không phải chàng cố ý nhìn, đôi chân bị người khác nhìn thấy cũng không thể coi là chuyện ghê gớm nghiêm trọng gì. "Nếu ngươi tức giận không phục, ta cũng có thể để cho ngươi thấy chân ta". Tiểu Cao thốt: "Tùy tiện ngươi muốn nhìn bao lâu cũng được". - Đồ chó đánh rắm. - Ta không phải là chó, cũng không có đánh rắm. "Ngươi đương nhiên không phải chó, bởi vì ngươi còn ngu hơn cả chó". Gã râu dài thốt: "Mấy con chó trên đời này đều thông minh hơn ngươi nhiều, không cần biết là chó lớn chó nhỏ chó cha chó mẹ gì cũng đều thông minh hơn ngươi gấp trăm lần, bởi vì ngươi là đầu heo". Gã râu dài càng nói càng tức tối, đột nhiên nhảy dựng dậy: - Tên đầu heo ngươi, lẽ nào ngươi còn chưa nhìn ra ta là nữ nhân ? "Ngươi sao lại có thể là nữ nhân được ? Ta không tin". Tiểu Cao ngây người: "Nữ nhân làm sao có râu được ?" Gã râu dài chừng như tức đến phát điên, đột nhiên dụng lực giật cả bộ râu dài thượt trên mặt xuống, quăng vào mặt Tiểu Cao. Thân người nàng cũng bay lên, hông uốn éo, hai chân lại kẹp cổ Tiểu Cao. Đôi chân trơn mịn, không một mảnh vải che đậy. Lần này Tiểu Cao thật sự cả động cũng không dám động, chỉ còn nước nhìn nàng cười khổ: - Ta và nàng không có oan, cũng không có thù, nàng tại sao lại đối với ta như vậy ? - Bởi vì ta đã để ý ngươi. Tiểu Cao lại ngẩn người, may là gã râu dài đã không còn râu đó lại mau chóng nói tiếp: - Ngươi bất tất phải giật mình, ta để ý tịnh không phải là con người ngươi. - Vậy nàng để ý cái gì ? "Là cái hòm trong tay ngươi". Cô nương không có râu đó đáp: "Chỉ cần ngươi đưa cái hòm đó cho ta, ta sau này tuyệt không tìm đến làm phiền ngươi nữa, ngươi cũng vĩnh viễn không gặp ta nữa". - Nàng biết trong hòm có gì ? "Ta đương nhiên biết". Vị cô nương đó đáp: "Trong cái hòm của ngươi tối thiểu có hoàng kim châu bảo trị giá tám chục vạn lượng". - Nàng sao lại biết được ? Tiểu Cao đương nhiên cảm thấy quái lạ, bởi vì chàng chưa bao giờ mở nắp hòm trước mặt người khác. Nàng không những không trả lời, còn hỏi ngược lại Tiểu Cao: - Ngươi có biết phụ thân ta là ai không ? - Ta không biết. - Ông ta là thần thâu, diệu thủ thần thâu, thâu biến thiên hạ, chưa từng thất thủ lần nào. - Giỏi, bản lãnh giỏi. "Nhưng ông ta so với tổ phụ của ta còn thua xa". Nàng hỏi Tiểu Cao: "Ngươi có biết tổ phụ của ta là ai không ?" - Không biết. - Lão nhân gia là đại đạo, gặp người cướp người, gặp quỷ cướp quỷ. Tiểu Cao thở dài: - Nguyên lai nhà nàng trên dưới ba đời đều làm thứ nghề đó. "Ngươi cuối cùng đã rõ". Cô nương không còn râu thốt: "Một người trong nhà ba đời đều làm nghề đó, làm sao không nhìn ra trong cái hòm đó có thứ gì ?" - Ta cũng từng nghe nói, hảo thủ trong nghề đó có cái hay là từ bộ dạng của người đi đường đã có thể nhìn ra trên mình người đó có mang đồ đáng giá hay không. "Không sai chút nào". Cô nương đó thốt: "Nhưng ta lại nhìn không ra ngươi là dạng người gì". - Ồ ? "Trong tay ngươi khiêng một cái hòm hoàng kim châu bảo, mỗi ngày lại đi ăn mấy chén mì năm ba cắc". Cô nương đó hỏi Tiểu Cao: "Ngươi thật ra là con quỷ keo kiệt ? Hay là đại quái vật ?" "Trong tay ta tuy khiêng một cái hòm hoàng kim châu bảo, chỉ tiếc toàn bộ đều không phải của ta, cho nên cho dù có muốn giao cho ngươi cũng không thể cho được". Tiểu Cao nói: "Ta cũng có thể bảo đảm, cho dù ngón nghề của ngươi có giỏi hơn gấp mười lần đi nữa, cũng đừng mong lấy cái hòm này khỏi tay ta mà chạy thoát". Cô nương đó đột nhiên thở dài. "Ta cũng biết ta chạy không thoát". Nàng thốt: "Nhưng không cần biết ra sao, ta phải thử, cho dù có phải liều mạng, ta cũng phải bám ngươi cho bằng được". - Tại sao ? "Bởi vì ta nếu quả không thể nội trong ba ngày kiếm đủ năm vạn ngân lượng, nhất định phải chết". Mắt nàng chớp chớp, nước mắt trào ra: "Ngươi nghĩ coi, ngoại trừ tìm cách lấy bạc của ngươi, ta còn đi đâu để kiếm ra năm vạn ngân lượng ?" Nước mắt nàng rơi như mưa: - Ta thấy ngươi là người hảo tâm, ngươi nhất định phải cứu ta, ta cả đời này cảm kích ngươi. Tâm Tiểu Cao đã mềm một chút: - Nàng tại sao phải nhất định trong ba ngày tìm ra đủ năm vạn ngân lượng ? "Bởi vì Đại Tiêu Cục của Tư Mã Siêu Quần nhất định muốn ta bỏ ra năm vạn ngân lượng mới chịu hộ tống ta về nhà". Nàng đáp: "Nhà của ta ở Quan Đông, nếu quả không có bọn họ hộ tống, trên đường đi ta lúc nào cũng đều có thể chết dọc đường, cả người lượm xác cũng không có". Tiểu Cao cười lạnh: - Đưa một người xuất quan mà muốn thu năm vạn ngân lượng, tâm địa bọn họ thật quá đen tối. "Nhưng ta không trách được bọn chúng, muốn đưa ta trở về quả thật không phải dễ dầu gì". Cô nương đó nói: "Nếu quả ta là Tư Mã Siêu Quần, có lẽ ta còn đòi giá cao hơn nữa". - Tại sao ? "Bởi vì những người muốn giết ta quả thật quá hung ác, quá đáng sợ, ai ai cũng không chịu chống đối bọn chúng". Cô nương đó đáp: "Ta tin rằng ngươi vĩnh viễn cũng không tưởng được trong thiên hạ có thể có người hung bạo tàn nhẫn như bọn chúng". Thân người nàng đã bắt đầu phát run, mặt mày nàng hiển nhiên tái mét, hiện tại có thể thấy rõ mặt nàng vì quá kinh hãi mà méo mó. Nàng quả thật sợ muốn chết. Tiểu Cao nhịn không được phải hỏi: - Bọn chúng là ai ? Cô nương đó chừng như không nghe thấy chàng đang hỏi gì, lệ rơi không ngớt: - Ta biết bọn chúng tuyệt không thể phóng tha ta, ta biết bọn chúng lúc nào chỗ nào cũng đều có thể đến giết ta. Nàng chừng như đã có thứ dự cảm hung ác bất tường, một thứ dự cảm giống như lúc dã thú cảm thấy có hầm bẫy phía trước, có thợ săn đang muốn giết nó. Thứ dự cảm đó tuy vô phương giải thích, nhưng thông thường đều rất linh nghiệm. Lúc đó, hai bên bờ tường thấp trong con hẻm nhỏ hẹp bắn ra vô số ám khí, bên trái là một màn mưa bạc, bên phải là một đám điểm hàn tinh. Phản ứng của Cao Tiệm Phi luôn luôn nhanh nhẹn. Hữu thủ của chàng nhấc cái hòm và mảnh bố bao chặn màn mưa bạc bắn ra từ bên trái. Người của chàng kéo theo đôi chân của đang kẹp chặt của cô nương đó tà tà bay lên từ bên phải. Nhưng chàng lại nghe thấy nàng phát ra một tiếng rên nhỏ, liền cảm thấy đôi chân săn chắc của nàng đột nhiên mềm nhũn, người nàng từ giữa không trung rơi xuống đất. Tiểu Cao không bị nàng lôi xuống, trái lại còn vọt lên trên, hữu cước điểm nhẹ lên tả cước, tá lực sử lực, lại vọt lên cao thêm một trượng, nhìn thấy đằng sau bức tường thấp hai bên hẻm đều có một người phóng chạy, thân thủ cực kỳ nhanh mãnh, khinh công không tệ chút nào. Lúc bọn chúng phóng lên mái nhà ngoài mấy trượng, Tiểu Cao cũng đã rơi người xuống đầu tường, hai người đó chợt quay mình nhìn chàng, trên mặt đều mang mặt nạ đanh ác, trong mắt trào dâng biểu tình hung bạo ác độc tàn khốc, một người dùng thanh âm khàn khàn lạnh lẽo nói: - Bằng hữu, công phu của ngươi không tệ, muốn luyện thành khinh công "Thê Vân Tung" cũng không dễ dầu gì, nếu quả trẻ tuổi như vầy mà phải chết, thật rất đáng tiếc. Tiểu Cao mỉm cười: - May là ta tạm thời còn chưa muốn chết, cũng chết không được. - Vậy ngươi tốt nhất là nghe lời khuyên của bọn ta, chuyện này ngươi đừng nhúng tay vào. - Tại sao không nhúng tay vào ? "Làm khó dễ bọn ta chẳng khác nào đụng chạm ma quỷ". Người đó nói: "Không cần biết là ngươi đang ăn cơm, đang ngủ cũng vậy, không cần biết là ngươi làm gì, lúc nào cũng đều có thể phát hiện những ám khí mà ngươi chưa từng thấy qua ghim giữa cổ họng ngươi, ngươi bất giác tỉnh dậy cũng có thể phát hiện có người đang dùng một thanh đao bén từ từ cắt cổ ngươi". Gã lên giọng: - Không cần biết là ai đụng phải mấy chuyện đó, tâm tình không được khoan khoái cho lắm. Tiểu Cao cũng thở dài" - Thứ chuyện đó quả thật rất không thú vị, chỉ tiếc con người ta trời sinh có tính khí quái dị. - Ồ ? - Người ta càng không muốn ta nhúng tay, ta càng muốn nhúng tay. Người bên kia chợt cười lạnh: - Vậy thì ngươi trở về đợi chết đi. Hai người lại đồng thời phi thân bay đi, phóng khỏi nơi đó. Thân pháp của bọn chúng tuy nhanh, Tiểu Cao tối thiểu vẫn có thể đuổi kịp một người, chỉ tiếc dưới đất còn có một người nằm, sau khi rơi xuống đất, cả động cũng không động, đôi chân trơn mịn chắc nịch thon dài đã mau chóng biến thành một màu tím lịm. Kỳ thật người đó và Tiểu Cao không có tới một chút quan hệ, nhưng muốn Tiểu Cao khoanh tay đứng nhìn đôi chân trơn láng của nàng chết trong con hẻm nh Trang: [1],2[>] Đến trang: