Phàn Nhất Chi mãi miết phi hành, lúc trời vừa sáng đã vào sâu tới vùng núi cao. Trước mặt chàng là ngọn Cấm Sơn cao sừng sững như một bức tường thành. Chàng nhìn lên lưng chừng núi. Ớ đó có một sợi khói mỏng manh vương lên và tiếng thì thầm lẫn trong gió sớm. Chăng lẽ bọn tiều phu lại đi rừng sớm thế? Chàng dùng Cái Bang Di Công vọt lên trên sườn núi.
Trước mắt chàng bày ra một quang cảnh quái gỡ, bốn người đều xõa tóc như những bóng ma đang ngồi quanh một ngọn lửa nhỏ. Trên ngọn lửa là đòn quay con thú gì đó có lẽ họ vừa bắt được. Núp kín trong một kẽ đá lớn, Phàn Nhất Chi chỉ nhìn thấy bốn tấm lưng lắc lư vì mùi thịt nướng sắp chín xông lê sực nức. Tên mặc áo trắng bạch, lưng áo có vẻ hình bát quái đồ màu đen lên tiếng trước:
- Ðã ba bốn ngày ta không có miếng nào vào bụng, nay ta phải ăn trước cái đã HẮ vươn cánh tay dài như vượn ra chộp liền miếng thịt trên bếp đỏ nhưng nghe "bốp" một tiếng, tên ngồi đối diện mặc áo bào vàng đã đập một vật gì vào tay hắn. Hắn quát lên:
- CỔ Nhân Sư lão làm gì thế?
Tên áo vàng được gọi là CỔ Nhân Sư cười khin khịt:
- Các hạ phải tôn trọng phu nhân chứ? Ớ đây có Oa Nhứ Ðài mà các hạ không nhường một miếng ăn được sao?
Tiếng the thé của nữ nhân cất lên:
- Chúng ta tới đây hội kiến là vì việc Giang Nam thuở trước chứ có phải để tranh ăn đâu mà Qua Nhị Ðầu kêu đói?
Thì ra tên áo trắng là Qua Nhị Ðầu. HỌ Qua bị cả hai người cản lại không cho ăn lấy làm tức giận lắm. Hắn vươn vai đá luôn miếng thịt đang còn nóng:
- Chư vị xưng hùng Ở đâu thì được nhưng đã tới vùng này, Qua Nhị Ðầu không sợ Tàn Cốt môn của chư vị nữa đâu.
Oa Nhứ Ðài cũng đứng dậy không chịu nhịn:
- Không sợ Tàn Cốt môn chúng ta thì ngươi định làm gì? Ðừng tưởng Ở đây có sự che chở của TÔ Tử Kiệt mà ngươi lộng ngôn được đâu.
Oa Nhừ Ðài thấy hai người có vẻ căng thăng liền can:
- Nhị vị chúng ta tới đây trước là để tránh nạn kiếp Ở Giang Bắc, sau nữa cũng do có sự gợi ý của TÔ Tử vương cần chúng ta giúp đỡ trong cơn lửa cháy này, sao nhị vị nóng nảy chưa chi đã hục hặc đến thế?
CỔ Nhân Sư vặc liền:
- Hục hặc cái con tướn! Oa Nhừ Ðài không nhớ khi xưa Ở Chiết Giang tên khỉ đột Qua Nhị Ðầu còn nợ ta một món nho nhỏ sao?
Qua Nhị Ðầu quát:
- Món gì nho nhỏ? Món lớn lão mỗ đây còn chưa sợ huống gì món nhỏ.
Oa Nhừ Ðài mỉm cười:
- à! Ta nhớ rồi. Hồi đó Qua Nhị Ðầu dùng thần phủ đả thương người vợ đẹp của sư huynh rồi mang đi luôn chứ gì? Kể ra món nợ đó cũng không nhỏ lắm đâu, nhưng xin nhị vị nhớ cho đây là đất của bọn Hồng ÐÔ môn chứ không phải là đất của Tàn Cốt môn đâu.
Qua Nhị Ðầu chồm tới, trong tay hắn lấp lánh một lưỡi búa lớn:
- Ðất nào cũng chỉ là đất của trời thôi, vả chăng đất lạ càng tốt cho ta trả lại món Tàn Cốt môn khốn kiếp của họ CỔ.
Bị rủa là khốn kiếp, CỔ Nhân Sư không chịu nổi nữa, hắn đập liền một chiêu thức bằng vũ khí lạ lùng hắn cầm sẵn nơi tay. Phàn Nhất Chi cố căng mắt nhìn kỹ xem đó là loại vũ khí gì. Chàng hơi kinh ngạc nhận ra đó chỉ là một khúc xương người trắng hếu. Kình lực của khúc xương người quả là ghê gớm, nó vụt tới mặt đối phương rồi quay ngoắt lại đập cái đốt xương lớn vào ngay huyệt Thái Dương Qua Nhị Ðầu, nhưng tên họ Qua cũng không phải tầm thường. Thân pháp hắn nhanh như chớp đã biến đâu mất khiến CỔ Nhân Sư đập vào khoảng không. HỌ Qua đã luồn ra sau lưng CỔ Nhân Sư từ lúc nào, lưỡi búa vĩ đại của hắn chém liền ngang lưng đối thủ.
Chỉ nghe "cốp" một tiếng lớn, lưỡi búa liền văng ra trong lúc CỔ Nhân Sư cười khịt khịt:
- HỌ Qua kia ơi! CỔ mỗ đây có Tàn Cốt môn chỉ chuyên giết người thôi chứ dễ ai giết được mỗ?
Phàn Nhất Chi núp Ở bên ngoài chứng kiến cũng kinh ngạc không hiểu tại sao búa trúng rõ ràng mà tên họ CỔ vẫn không hề hấn gì?
Cả hai tên lúc này đã gần như điên tiết, chiêu thế tuôn ra ào ạt.
Bỗng nhiên CỔ Nhân Sư nhét vội khúc xương người vào dây lưng áo bào, hai tay chồm chồm tới như một con sư tử vươn móng, mặt hắn đỏ bừng lên.
Oa Như Ðài thảng thốt:
- Sư huynh thi triển Thạch Sư Trảo Pháp đó ư?
CÓ lẽ đây là môn võ tuyệt nghệ của hắn nên người sư muội mới ngạc nhiên đến thế. CỔ Nhân Sư không buồn liếc mắt về phía sư muội, lắp bắp nói:
- Ta đã thề trước sư môn là chỉ thi triển Thạch Sư Trảo Pháp trong lúc thập tử nhất sinh nhưng hôm nay ta xin phá lệ vi thằng chó chết này? Sư muội! Hãy đứng yên xem ta sát thủ hắn.Người của CỔ Nhân Sư gồng lên như tất cả mười thành hỏa hầu trong người hắn sắp vọt ra, thân xác hắn vốn đã to quá khổ lúc này lại càng lớn lên gần gấp hai bình thường. Râu tốc của hắn dựng đứng hắn lên. Qua Nhị Ðầu vẫn múc vùn vụt lưỡi búa, hán tự mãn về Thần Phủ Quá sơn của hắn nên không tỏ ra sợ hãi gì cả.
Ðột ngột CỔ Nhân Sư rống lên một tiếng lớn như tiếng sư tử hống rồi thân pháp vọt tới chộp liên tiếp mười mấy thế nhanh như điện. Thân pháp của Qua Nhị Ðầu cũng quay loang loáng tránh đòn của đối phương, nhưng đến chiêu thứ mười tám thì hắn hơi chậm một chút, cán búa đã trúng trảo của cổ Nhân sư cái cán búa bằng gỗ cứng đến thế mà khi tráo pháp đánh vào nghe một tiếng "khục" khô khan nứt làm đôi. Bị trúng đòn, Qua Nhị Ðầu lại càng lúng túng hơn, tráo thứ hai từ dưới móc ngược lên đúng ngay bàn tay của hắn khiến hắn rú lên đau đớn buông luôn cây búa mà hắn gọi là "thần phụ xuống đất. CỔ Nhân Sư vẫn cười khin khịt:
- Bây giờ đã đến lúc phải trả nợ rồi, vợ ta năm xưa ngươi mang đi đâu?
Tuy đã mất búa nhưng Qua Nhị Ðầu vẫn chưa tỏ ra thán phục, hắn quay người một vòng, tấm áo trắng liền bung ra thành tấm màn rộng phấp phới chụp xuống đầu đối phương. Một tiếng rống nữa của CỔ Nhân Sư, hai tay hắn đã có hai khúc xương người trắng hếu chọc hắn lên đồng thời người hắn như chiếc pháo thăng thiên bắn vọt lên chụp thủng tấm màn vải. Hạ thân xuống sau lưng Qua Nhị Ðầu, hắn nhét nhanh hai khúc xương vào lưng áo rồi tiếp tục dùng Thạch Sư Tráo Pháp tấn công.
Trận hổn chiến càng lúc càng quyết liệt. Phàn Nhất Chi ngồi bế khí trong hốc đá thầm mong cho cả hai đều trúng thương vì chàng vừa nghe lời đới đáp của chúng, biết ngay chúng là bọn cường đạo ngoài quan ngoại đột nhập Trung Nguyên để làm rối loạn giang hồ đoạt các bí kíp võ công tinh hoa của võ học Trung Nguyên.
chỉ trong thoáng chốc, CỔ Nhân Sư và Qua Nhị Ðầu đã giao đấu trên mười hiệp nữa vẫn chưa phân thắng bại, nhưng xem khí sắc và hơi thở của Qua Nhị Ðầu có lẽ hắn đã đuối lắm rồi, thân pháp hắn chậm dần và chiếc áo hắn sử dụng làm khí giới cũng đã rách tả tơi như miếng giẻ. RÕ ràng CỔ Nhân Sư muốn chấm dứt cuộc chiến, tay tả vẫn vươn trảo bấu vào mặt đối phương, tay hữu hắn xuất chiêu đánh luôn vào phần hạ bộ của họ Qua.
Một tiếng "ùm" chấn động cả đám cỏ lau dưới chân, Qua Nhị Ðầu loạng choạng bước lui về sau có đến năm sáu bước, hạ bộ của hắn bị đánh vào nát ngấu văng ra những chấm máu li ti thấm vào chiếc quần trắng hắn đang mặc. Sau những bước thối lui, Qua Nhị Ðầu ngã ngửa người luôn ra sau, lục phủ ngũ tạng hắn lộn lạo đành ói ra một búng máu. CỔ Nhân Sư ngửa mặt lên cười ngất:
- Ha ha! Ðã bảo đừng động tới Tàn Cốt môn mà! Thế là oan hồn người vợ trẻ của ta Ở đáy sông Hoài ngậm cười được rồi đấy.Tên thứ tư có bộ tóc xõa dài nhất từ nãy vẫn ngồi yên lặng quan sát CỔ Nhân Sư và Qua Nhị Ðầu giao đấu, bây giờ mới lên tiếng. âm thanh giọng nói của hắn nhỏ rít trong mi ệng rất khó nghe:
- CỔ nhân huynh! Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng hắc đạo lưu lạc với nhau, sao nhân huynh hạ thủ ác độc làm vậy?
Nói xong hắn từ từ đứng dậy đưa ra ánh nắng một bộ mặt vàng khè như bị bệnh lâu năm. CỔ Nhân Sư hạ giọng cười xuống trở thành những tiếng khục khục:
- Hoàng Diện Sinh! Chuyện này có nhân quả từ nhiều năm rồi, nhân huynh làm sao biết được?
Tên được gọi là Hoàng Diện Sinh liếc đôi mắt ti hí sắc như dao kiếm:
- CỔ huynh tưởng người vợ trẻ của huynh bị đả thương bắt cóc sao?
Không đâu! Chính y thị đã đóng kịch bỏ trốn theo tình nhân đó.
CỔ Nhân Sư nghe câu này nhảy dựng lên:
- Hoàng huynh! Ta rất nể trọng huynh nhưng đừng ăn nói hồ đồ mà nguy đó!
Hoàng Diện Sinh chỉ cái xác của Qua Nhị Ðầu vẫn còn ngọ nguy nói:
- Nếu không tin CỔ huynh hãy hỏi họ Qua xem! Y sắp chết rồi, không nói dối huynh đâu.
CỔ Nhân Sư nhảy một bước đến bên Qua Nhị Ðầu hỏi liền, giọng hồi hộp đến lạc cả đi:
- Qua Nhị Ðầu! Phải chăng vợ ta giả đóng kịch để trốn theo ngươi?
Mi ệng họ Qua lúng búng những máu, hắn hổn hển đáp:
- Ðinh nương... lãng mạn lắm... ta... nào có đả thương... nàng nằng nặc ép ta phải mang nàng đi... CỔ... ngươi nên cẩn thận... Ðinh nương đa tình đa dâm... ngươi... không kham nổ i đâu.
Chưởng lực của CỔ Nhân Sư quả là ghê gớm, Qua Nhị Ðầu chỉ thều thào được tới đó liền nghèo đầu xuống tắt hơi. Hoàng Diện Sinh lạnh lẽo:
- CỔ huynh đã nghe kỹ chưa? Phải chăng CỔ huynh giết oan Qua Nhị Ðầu? Ðinh nương của nhân huynh nổi tiếng là lắm nhân tình, có phải chỉ một mình họ Qua đâu?
cổ Nhân sư sượng sùng nét mặt nhưng rồi hắn lại đỏ ngầu mắt lên:
- Hoàng Diện Sinh! Dù Ðinh nương có thật thế đi nữa thì can hệ gì đến huynh?
Tên mặt vàng cả cười:
- Sao CỔ huynh đoan chắc là không can hệ đến ta? CỔ huynh không biết Ðinh nương định... quyến rũ cả ta nữa sao?
CỔ Nhân Sư thoắt một cái đã nhảy bổ đến bên Hoàng Diện Sinh, hắn vươn trảo pháp định bấu vào huyệt Tý Ngọ của đối phương, nhưng họ Hoàng nhìn ốm yếu mà thủ pháp lại dị kỳ. Hắn "hừ" một tiếng nhô người xoay nửa vòng cùi chỏ đánh thăng vào mặt CỔ Nhân Sư để phá thế tráo, bắt buộc CỔ Nhân Sư phải thu tráo về đánh ngoặt tay lên đỡ đòn. Hai tay của hai người chạm nhau nảy lữa. CỔ Nhân Sư hơi rúng động, hắn nghĩ thầm:
"Nội lực của tên này gớm lắm đây, học trò của VÕ Ðang chân nhân có khác!,, Hoàng Diện Sinh hỏi lớn:
- Thế là đã biết sức nhau rồi, CỔ huynh còn muốn đấu tiếp nữa chăng?
Thực bụng CỔ Nhân Sư không muốn đụng độ với Hoàng Diện Sinh vì không thù không oán, nhưng lại bị y hỏi câu khiêu khích này trước mặt sư muội nên đâm cáu mất hết cả trí khôn, hắn đáp ngay:
- Thế đâu đã biết sức nhau! Cá hạ chưa nếm mùi Tàn Cốt môn đó!
Hắn không gọi đối phương bằng "huynh" nữa mà đổi thành "các hạ" chứng tỏ hắn đã nóng lắm rồi, hắn lại đưa ba chữ Tàn Cốt môn vào câu nói là cố ý lái cuộc giao đấu sắp tới vào danh dự môn phái để sư muội không thể b áng quan được.
Hoàng Diện Sinh biết thâm ý hắn nên cười tỉnh:
- CỔ huynh lầm rồi. Năm Nhâm Ngọ khi xưa kinh đô bị vây hãm, bọn Tề Thái cầu viện tới Tàn Cốt môn của CỔ huynh và ta đã thử sức Ở ngoại Ô thành Kim Lăng với vị sư tỷ của CỔ huynh, CỔ huynh không nhớ sao?
CỔ Nhân Sư rất nhớ, nhưng năm ấy sư tỷ của hắn là Sắc Kim Ðịnh Kiên Cương lão bà bị thua lớn nên hắn giả quên đi, lúc này nghe họ Hoàng hỏi câu ấy CỔ Nhân Sư càng cho rằng đối phương cố tình chọc giận mình, hắn đỏ mặt tía tai gầm lên:
- Năm nay không phải là năm Nhâm Ngọ và ta không phải là sư tỷ Sắc Kim Ðịnh Kiên Cương lão bà! Các hạ hãy nhớ lấy cho.
Nói xong là xuất thủ liền.
Khúc xương trắng hếu trong tay CỔ Nhân Sư quét một vòng lớn rồi lại một vòng lớn nữa. Những vòng lớn liên tiếp quất lấy người Hoàng Diện Sinh rồi từ từ thu hẹp lại như những đợt sóng đập vào chân bờ nhỏ dần dần.
Hoàng Diện Sinh chứng tỏ mình là tay cao thủ, hắn cứ đứng yên nhìn trực diện vào mắt CỔ Nhân Sư. Vòng tròn bằng xương khép dần cho đến khi đã quét nhẹ vào vạt áo dài của hắn, Hoàng Diện Sinh mới lạng mình một cái, người hắn thấp tè xuống và thoáng mắt đã luồn ra khỏi vòng kim tỏa của đối phương. Tay hắn gầy như tay xác chết nhẹ nhàng điểm vào sau ót CỔ Nhân sư Người họ CỔ chấn động mạnh, khúc xương cầm bên tay hữu tuột ra rơi xuống đát. Hoàng Diện Sinh khẽ đưa chân đá luôn khúc xương văng ra xa.
Lúc ấy Phàn Nhất Chi đang chăm chú theo dõi trận đấu, chàng chưa hiểu thủ pháp của tên lạ mặt áo vàng biến ảo ra sao mà trong chớp mắt đã đánh rơi khúc xương trong tay CỔ Nhân Sư, đột nhiên chàng giật mình vì bị ai đập mạnh vào chân. Cúi xuống chàng nhìn thấy khúc xương trên tay CỔ Nhân Sư tình cờ bị Hoàng Diện Sinh đá thăng vào chỗ chàng. Phàn Nhất Chi cúi nhặt khúc xương lên. Hình như nó vẩn còn ẩm máu người xông lên một mùi hôi thoang thoảng. Nhưng đó chỉ là vì chàng bị ám ảnh, chứ khúc xương có lẽ sử dụng đã lâu ngày khô ráo và lên nước trắng bóng như ngà.
Chàng định vất nó ra xa nhưng đột nhiên chàng giật bắn người vì mắt chạm phải những giòng chữ nhỏ li ti như đàn kiến khắc trên ống xương.
Phàn Nhất Chi đã lưu lạc giang hồ mấy năm nay nên chỉ thoáng nhìn qua chàng đã biết liền đây là một bí kíp võ công được khắc trên xương. Chàng lặng lẽ nhét khúc xương vào túi vải trên vai.
Trong lúc chàng đang chú tâm vào khúc xương tình cờ có được thì Ở bên ngoài CỔ Nhân Sư đang bị Hoàng Diện Sinh đánh liên tiếp mấy đòn vào mặt, mặt hắn bây giờ sưng vù lên nom hét sức dị dạng. Hắn tối mắt vì máu đã tràn che kín cả mặt, họ Hoàng nhìn hắn lảo đảo thoái bộ dần liền cười khan:
- Khi xưa sư tỷ ngươi giở hết tuyệt học Tàn Cốt môn ra mà còn bị ta đả thương huống gì hôm nay ngươi đòi qua mặt sư tỷ.
Rồi hắn buông thõng, giọng rít lại:
- Thôi! Hai huynh muội hãy đi đi! Chưởng môn Cử Nhân Kiệt đang chờ các ngươi đỒ! Chừng nào xong việc nhà họ Phàn, nếu muốn tỷ thí lại chúng ta sẽ gặp nhau.
Nói xong hắn cười một tràng dài, thân pháp như con chim ưng vọt liền xuống núi. CỔ Nhân CỔ Nhân Sư đã nổi máu điên, hắn cầm một khúc xương bên tay tả còn lại chân luôn đường:
- Không còn chừng nào cả! Ta phải đòi ngươi khúc xương ngươi vừa đoạt của ta!
Hoàng Diện Sinh ngẩn người:
- ủa... nào... nào... ta đâu...
Nhưng giận quá mất khôn, CỔ Nhân Sư động thủ liền, Hoàng Diện Sinh khẽ cười gằn một tiếng, đôi cánh tay hắn dang rộng để tay áo bay phất phới trong người lên cao biến luôn vào đám cây rừng.
CỔ Nhân Sư hét lên:
- Trả ta khúc xương hữu! Quân đạo tặc! sư muội đuổi theo hắn mau, cốt lệnh đó có chép nửa đầu của bài Huyền Công Thập Toàn Kiếm của môn phái ta đó.
Phàn Nhất Chi càng thêm kinh động khi nghe câu này. Vừa trước đây chàng nghe họ Hoàng nói câu "chừng nào yên việc nhà họ Phàn" đã lấy làm tò mò kinh dị cố chú ý lắng nghe, nay lại nghe CỔ Nhân Sư nói khúc xương mà chàng tình cờ nhặt được có chép nửa đầu bài Huyền Công Thập Toàn Kiếm của môn phái Tàn Cốt môn chàng còn hoảng hốt hơn vì đó là kiếm pháp chàng học được Ở trong Ma Lâm khi xưa lúc còn Ở trong thạch động. Thế này là thế nào? Sự việc có liên hệ với nhau ra sao? Chăng lẽ BỒ Ðề Lan Nhã cũng là tổ sư của bọn Tàn Cốt môn tà đạo này ư?
Giọng nói của CỔ Nhân Sư rất hớt hải, hắn vội vọt xuống núi theo, mặc cho người sư muội hấp tấp vùi bếp lửa.
Khi Oa Nhứ Ðài dập xong bếp lửa định quay gót theo sư huynh, Phàn Nhất chi mới chậm rãi rời chỗ ẩn thân. Nàng tròn xoe mắt vì không biết chàng Ở đâu bỗng xuất hiện:
- Các hạ đến từ lâu rồi phải không?
Gương mặt của Oa Nhừ Ðài là gương mặt gái ngoài quan ngoại với đôi mắt một mí xếch lên và đôi môi chúm chím nhỏ trông đẹp một vẻ đẹp cổ xưa. Phàn Nhất Chi khen ngợi:
- CÔ nương tinh thật. Tình cờ được chiêm ngưỡng võ công của các hảo hán vùng quan ngoại, tội gì xuất hiện sớm?
Giọng của Oa Nhừ Ðài không còn bình thường nữa, âm thanh nàng cao như xé lụa:
- Thế các hạ có ý trả lại cốt lệnh của môn phái tôi không?
Chàng hơi cười:
- Ai lại đi thèm một khúc xương người chết? Nhưng vì nghe rằng trong việc này có nhiều uẩn khúc liên hệ tới họ tôi, tôi xin giữ tạm đến khi mọi việc sáng tỏ sẽ gửi trả lại cho cô nương!
Oa Nhừ Ðài kêu lên "Hảo a!" Kiếm trong tay đã rúng động chĩa thăng vào ngực chàng. Chàng vẫn đứng yên như không cần chú ý tới đường kiếm khiến đối phương kinh ngạc:
- Các hạ không biết võ nghệ à?
Không biết dùng thủ pháp gì mà thanh Can Tương Ở sau lưng đã nhảy vào tay Phàn Nhất Chi, chàng lặng lẽ nhấc cái đốc kiếm lên. Oa Như Ðài nhìn thấy thanh kiếm báu kêu lên:
- Các hạ có Can Tương kiếm? Xin cho xem uy lực.
Nàng quét luôn một đường kiếm ngang ngực chàng. Phàn Nhất Chi chỉ ấn nhẹ mũi Can Tương, vai không hề rung động, mũi nhọn của nó đã ánh lên đặt đúng yết hầu của nàng. Nàng càng hoảng hốt:
- Hảo thủ! Chiêu xuất ảo diệu lắm. Chăng hay thuộc môn phái nào?
Chàng ôn tồn đáp:
- Tôi chỉ là tên tạp học tuy lớn lên trong Tam Dương tiêu cục nhưng nhờ may gặp kỳ duyên học nhiều môn phái, không biết phải trả lời cô nương như thế nào cho đúng!
Oa Như Ðài hơi chấn động:
- các hạ là người của Tam Dương tiêu cục? Quan hệ thế nào với Phàn Huệ Chi?
- Chính là gia phụ.
Nàng chấp kiếm lại sát người khẽ nhún mình như thi lễ:
- Cái chết của lệnh nghiêm đường khiến võ lâm chấn động. Tuy đã trải qua mấy năm rồi nhưng hình như kiếp nạn vì cái chết ấy vẫn chưa chấm dứt, chăng hay vì cớ gì hôm nay các hạ lại vân du tới vùng Cấm Sơn này?
Gương mặt nàng rất tự nhiên như giữa nàng và chàng không phải là hai đối thủ khiến chàng cũng hơi vui vui, chàng đáp:
- Bèo nước tương phùng, gặp nhau là đủ, hà tất hỏi nguyên do?
Oa Như Ðài cười khanh khách, hai má nàng hơi ửng lên:
- Năm xưa Ở Hàng Châu nghe giang hồ đồn rằng mối tình của các hạ với Tuệ Chân cô nương đẹp lắm?
Phàn Nhất Chi hơi ngượng, chàng gạt đi:
- Tôi nào xứng với Tuệ cô nương, chẳng qua...
- Chăng qua Tuệ cô nương nặng tình với các hạ phải không? À mà các hạ có đói bụng không? Tôi còn nguyên một miếng thịt thỏ rừng đây...
oa Như Ðài đưa ra một miếng thịt đã nướng chín lúc nãy chưa kịp ăn.
Quả vị tiểu cô nương này tinh ý thật, suốt ngày hôm nay chàng chưa có miếng nào vào bụng. Bởi vậy chàng vui vẻ nhận lời. Cả hai cùng ngồi bệt xuống đất xé thịt ra. Bỗng có tiếng hô lớn:
- Thịt ngon thật, nỡ không cho ta ăn với sao?
Cả hai giật mình nhìn một bóng người vừa từ trên cành cây buông xuống.
ÐÓ là một lão hòa thượng cần thiền trượng dài trên đầu gắn đến gần hàng chục quả chuông nhỏ kêu leng keng. Lão hòa thượng mặt mũi đen nhẻm nhưng hai con mắt lại sáng rỡ như hai ngọn đèn thắp trong đêm. Lão vẹt người vào giữa:
- Lão tăng cũng đang đói rũ rồi đây, nhờ nhị vị thí chủ!
Nói như vậy nhưng tay lão đã chộp trúng miếng thịt đang đặt Ở trên một tảng đá sạch. Chuôi kiếm của Oa Như Ðài đập mạnh vào lưng bàn tay lão, lão lật ngửa bàn tay đưa năm ngón lên bấu lấy chuôi kiếm. Oa Như Ðài lắp bắp:
- Lão này... Ơ... hòa thượng... có bỏ tay ra không nào?
Nàng đỏ mặt tía tai mà không sao nhấc nổi kiếm lên trong khi hòa thượng vẫn ung dung:
- Nữ thí chủ làm gì mà nóng nảy thế? Hãy xem nam thí chủ đây, có phản đối gì lão tăng đâu?
Bàn tay lão đang giữ chuôi kiếm bỗng đột ngột buông ra khiến Oa Nhừ Ðài mất đà hơi loạng choạng một chút và năm ngón tay như năm móc sắt của lão quặp liền miếng thịt. Phàn Nhất Chi trầm giọng:
<