XtGem Forum catalog
Truyện kiếm hiệp
Teenfun.xtgem.com
Truyện:Hồi 13 Đoạn tháp đoạn hồn
p>

... Vũ công của chùa Thiếu Lâm làm cho người ta kính trọng, không phải là vì nó mạnh bạo, mà vì chúng ta có thể dung hòa lực lượng đó với Phật học bác đại tinh thâm.

Đặng Định Hầu thở ra, y bỗng nhận thấy rằng, thành công và vinh dự không những không làm cho người ta trưởng thành, mà ngược lại làm cho người ta suy thoái. Bất cứ người được nổi tiếng rồi, đều nhất định quên bẳng đi rất nhiều chuyện.

Nhưng hiện tại không phải là lúc bi ai hối hận, y lập tức phấn khởi tinh thần, hỏi:

- Ngươi cũng nghe có tiếng ám khí?

Đinh Hỷ nói:

- Ừ.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Ai ám toán chúng ta?

Đinh Hỷ nói:

- Không biết.

Đặng Định Hầu nói:

- Ám khí hình như từ tầng thứ năm ném lên.

Đinh Hỷ nói:

- Rất có thể.

Đặng Định Hầu nói:

- Ta không hề thấy có ai ở trong tháp đi ra.

Đinh Hỷ nói:

- Tôi cũng không thấy.

Đặng Định Hầu nói:

- Nếu vậy người này vẫn còn ở trong tháp.

Đinh Hỷ nói:

- Không có.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Ngươi tìm không thấy? Hay là hắn không có trong đó?

Đinh Hỷ nói:

- Nếu có người đó, tôi ắt hẳn tìm ra.

Đặng Định Hầu nói:

- Bất kỳ ám khí loại nào, nhất định không thể tự nhiên mà bay ra như vậy.

Đinh Hỷ nói:

- Không thể nào.

Đặng Định Hầu nói:

- Có ám khí ném ra, nhất định là có người.

Đinh Hỷ nói:

- Nhất định vậy.

Đặng Định Hầu nói:

- Bất cứ người nào, không thể tự nhiên mà biến mất đi.

Đinh Hỷ nói:

- Đúng vậy.

Đặng Định Hầu nói:

- Nếu vậy, người này đi đâu? Không lẽ hăn không phải là người? Là quỹ?

Đinh Hỷ nói:

- Nghe nói tòa bảo tháp này vốn có quỹ.

Đặng Định Hầu cười khổ hỏi:

- Không lẽ ngươi tin có quỹ sao?

Đinh Hỷ nói:

- Tôi không tin.

Đặng Định Hầu nhìn y chăm chú, từ từ nói:

- Thật ra, rõ ràng là ngươi đã biết người đó là ai, ngươi đã biết làm sao hắn lại đó, làm sao hắn trốn đi. Nhưng ngươi lại không chịu nói ra.

Đinh Hỷ có vẻ không phủ nhận chuyện đó.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Tại sao ngươi không chịu nói?

Đinh Hỷ trầm ngâm một hồi, rốt cuộc thở dài, nói:

- Bởi vì dù có nói ra, ông cũng chẳng chịu tin.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Tại sao?

Đinh Hỷ nói:

- Bởi vì có quá nhiều chuyện tấu xảo đi.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Chuyện gì?

Đinh Hỷ nói:

- Kế hoạch trong chuyện này, vốn rất chu đáo bí mật, vậy mà các người cứ tấu xảo tìm ra được nhiều kẻ hở, mỗi cái kẻ hở lại tấu xảo lòi ra đường dây tới chỗ khác, mà chỗ nào cũng đều chỉ đến Bách Lý Trường Thanh, chỉ có mình ông ta là phù hợp.

... Khách đến ngày mười ba tháng năm.

... Thời khắc xảo hợp.

... Vũ công uyên bác.

... Hơi thở dồn dập.

... Thuốc uống có mùi đặc biệt.

... Bí mật của tiêu cuộc không ai có thể biết được.

Đặng Định Hầu thở ra nói:

- Nghĩ đi nghĩ lại, những chuyện đó quả thật có chỗ quá tấu xảo.

Đinh Hỷ nói:

- Nhưng còn chưa tấu xảo nhất.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Tấu xảo nhất là gì?

Giọng nói của Đinh Hỷ bỗng biến thành chua chát, y chầm chậm nói:

- Tấu xảo là, tôi lại là con trai của Bách Lý Trường Thanh.

Đặng Định Hầu lại thở ra một hơi dài nói:

- Mẹ của ngươi nhất định là Giang phu nhân, người mà lúc nãy y nhờ ta đi tìm.

Đinh Hỷ nhìn y, hỏi:

- Ông đã biết hết rồi sao?

Đặng Định Hầu lắc lắc đầu.

Đinh Hỷ nói:

- Nhưng ông có vẻ không ngạc nhiên gì mấy.

Đặng Định Hầu than thở:

- Lúc trước ta quả có nghĩ đến điểm đó, nhưng nếu ngươi không nói ra, ta còn không dám chắc.

Đinh Hỷ lạnh lùng nói:

- Ông không dám chắc điều gì? Không dám chắc Bách Lý Trường Thanh là gian tế? Là hung thủ?

Đặng Định Hầu nói:

- Ta vốn ngỡ rằng chuyện đó quả thật là vậy, do đó...

Đinh Hỷ ngắt lời y:

- Vì vậy ông vừa gặp mặt ông ta, không hỏi đầu đuôi ra sao, đã đi liều mạng với nhau.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Ta nên hỏi gì?

Đinh Hỷ nói:

- Ít nhất ông cũng nên hỏi ông ta, tại sao ông ta lại đến đây? Đến đây đợi ai?

Đặng Định Hầu hỏi:

- Ước hẹn này không phải do ông ta mời?

Đinh Hỷ nói:

- Không phải.

Đặng Định Hầu hỏi:

- Vậy thì ông ta đợi ai?

Đinh Hỷ nói:

- Ông ta cũng như ông, cũng bị người ta gạt lại đây, ông ta chờ cũng chính là người ông đang tìm.

Đặng Định Hầu thay đổi nét mặt hỏi:

- Ông ta cũng chờ tên hung thủ đó?

Đinh Hỷ hỏi lại:

- Ông không tin?

Đặng Định Hầu hỏi:

- Ông ta thấy ta lại, không lẽ nghĩ rằng ta chính là hung thủ?

Đinh Hỷ hỏi lại:

- Ông thấy ông ta ở đó, không phải ông cũng nghĩ ông ta là hung thủ sao?

Đặng Định Hầu ngẫn mặt ra.

Đinh Hỷ thở ra nói:

- Xem ra Ngũ tiên sinh là một người rất thông minh, đối với tư cách các ông hiểu rõ không sai mảy may.

Đặng Định Hầu vội vã hỏi:

- Ngũ tiên sinh là ai?

Đinh Hỷ nghiêm nét mặt nói:

- Ngũ tiên sinh chính là đầu lãnh của phân đà Ngũ Nguyệt Thập Tam trong Thanh Long hội, cũng là kẻ chủ mưu của toàn bộ kế hoạch.

Đặng Định Hầu lại ngẫn mặt ra.

Đinh Hỷ cười nhạt nói:

- Y vốn đã tính đúng là các ông gặp nhau lập tức chuẩn bị xuất thủ ngay, bởi vì các ông đều là những bậc anh hùng xuất chúng, ai cũng nghĩ mình nhận xét rất đúng, thì còn cần gì nói thêm cho phí lời, cứ liều mạng sống chết với nhau trước cho khỏe.

Đặng Định Hầu chỉ còn nước đứng nghe, trong lòng bất giác thừa nhận y nói rất có lý.



[2],3,1 [>]
Đến trang: