Truyện Ma - Kinh Dị
Truyện:Ma hiến
Teenfun.xtgem.com
XtGem Forum catalog

Đêm cuối tháng, trời không trăng nhưng chi chít những chấm sao mờ. Sau mấy ngày nắng nóng, nhờ cơn giông buổi chiều lúc này không khí thật mát mẻ dễ chịu. Xung quanh vắng vẻ, yên tĩnh, khác hẳn với cái World Cup hừng hực ồn ào ở thành phố, nơi người ta đang chăm chú dán mắt vào màn hình vô tuyến, hăng hái bình luận, hăng hái tranh cãi hoặc cá cược nhau. 
Nếu không vì miếng cơm manh áo thì nhân vật chính câu chuyện của chúng ta chắc chắn cũng đang say mê cái niềm vui bốn năm mới có một lần ấy của cả thế giới. Tiếc rằng anh nghèo, phải kiếm sống bằng nghề xe ôm bất kể giờ giấc. Hơn thế, như nhiều người nghèo khác, anh ôm mộng bỗng chốc thành giàu bằng chơi lô đề và cá cược đủ loại. Rất có thể dịp bóng đá này sẽ giúp anh thực hiện ước mơ đó. Bây giờ thì phải có tiền đã, như muốn câu cá lớn trước hết phải có cá con làm mồi.

Vậy là lúc ấy nhân vật của chúng ta đang đi làm. Ta hãy gọi anh bằng tên cho tiện. Vâng, anh tên là Sáu Râu, mặc dù mặt mũi nhẵn nhụi và không hề có sợi râu nào. Có thể trước có nhưng nay thì không hoặc đã bị cạo nhẵn. Mà thôi, chi tiết này không quan trọng.

Hơn chín giờ tối, Sáu Râu được một cô gái nhờ chở từ Hà Đông về Văn Điển. Cô mảnh dẻ, hình như xinh vì trời tối không nhìn rõ, giọng nói cũng nhỏ nhẹ và có cái gì đấy thật mủi lòng. Vì thế Sáu Râu mới nhận đi, chứ nếu là thanh niên thì chắc chẳng dám. Quãng đường này vắng và thường nguy hiểm. Dọc đường mấy lần anh định bắt chuyện nhưng thấy khách không mặn mà nên thôi. Sắp tới nghĩa trang, anh cười hỏi:

- Cô có sợ ma không ?

- Trước có, nhưng bây giờ thì không.

- Lạ nhỉ. - Sáu Râu tò mò. - Vì sao?

- Vì bây giờ em đã là ma. Em chết Tết vừa rồi, chôn ở đây. Hay anh vào chơi chỗ em một chốc? - Thấy người lái xe im lặng, cô gái nói tiếp: - Anh không tin à? Vậy quay lại mà xem.

Sau Râu ngoái lại, chẳng thấy cô gái ngồi sau lưng nữa. Lớp da nửa chiếc yên trống bàng bạc dưới ánh sao. Anh sững sốt đến mức phanh két xe lại, đang định bước xuống thì vướng chân vào người cô gái, vẫn đang ngồi trên nửa chiếc yên trống lúc nãy.

- Sao anh không đi tiếp? - Cô kia hỏi, hình như cố nín cười.

- Cô làm cái trò gì thế? - Sáu Râu cố tình nói vẻ gắt gỏng để che dấu nỗi sợ của mình. Quả thật anh đang rất sợ, sợ đến muốn khuỵu xuống đất. - Ma mà được như cô thì tôi cũng muốn làm ma...

- Anh vẫn chưa tin à? - cô gái nói, và lần nữa biến mất để rồi lại xuất hiện ngay sau đó.

Sáu Râu không nói gì thêm. Anh muốn bỏ chạy, muốn kêu to nhưng không hiểu sao vẫn đứng bất động.

- Ta đi tiếp đi anh, - cô gái nói. - Vậy là anh đồng ý vào chơi chỗ em rồi nhé.

Tự nhiên chiếc xe nổ máy. Sáu Râu lại thấy mình đang cầm lái nhưng người thực sự điều khiển xe là cô gái ngồi phía sau. Giờ thì không nghi ngờ gì nữa, anh thầm lo sợ nghĩ, mình đã gặp ma lại còn bị bắt cóc đưa xuống âm phủ.

Đến cổng nghĩa trang, xe rẽ phải rồi cứ thế lao thẳng vào chiếc cổng sắt đang đóng chặt với cuộn dây xích buộc mấy vòng qua hai cánh. Sáu Râu hoảng hốt lo tai nạn, nhưng lạ thay, nó vẫn phóng vào như không có gì ngăn cản. Anh không tin nổi mắt mình. Chiếc cổng nặng nề không hề mở mà xe anh chẳng va phải gì. Một điều lạ nữa là lúc ấy đang có hai nhân viên bảo vệ ngồi uống nước bên cạnh, thế mà họ không nhìn thấy gì, nghe gì.

Chiếc xe đi tiếp. Sau khi nhẹ nhàng xuyên qua một ngôi nhà nhỏ, một bức tường và mấy ghế đá, nó bắt đầu đi xuống theo con đường nhờ nhờ tối và mỗi lúc một sâu thêm. Sáu Râu từng nhiều lần đến nghĩa trang Văn Điển, biết chắc ở đây không có con đường nào thế này. Không thấy mặt đường nhưng anh nghĩ chắc nó được trải nhựa vì xe đi êm và rất nhanh. Bên tai có tiếng vun vút như gió thổi ngược.

Cuối cùng chiếc xe đi vào một thành phố, hình như cũng bình thường như nhiều thành phố khác. Có điều ở đây mọi cái nhỏ hơn, mờ ảo hơn, đặc biệt rất vắng vẻ và yên tĩnh. Không hề có tiếng động nào. Không hiểu lúc ấy là đêm hay ngày, chỉ thấy âm u không tối cũng không sáng. Hai bên phố nhà xếp thành hàng rất đều, chỉ một tầng màu đỏ hoặc vàng, tất cả đều có mái bốn góc uốn cong. Trước nhà nào cũng có một phiến đá lớn dựng thẳng đứng, có lẽ vừa làm cổng vừa làm nơi ghi tên chủ nhà. Trên phố lác đác người qua lại, toàn mặc quần áo màu vàng, mỗi lần gió thổi nhẹ lại bay lên trông như được làm bằng giấy. Có cả xe máy và ô tô, cũng màu vàng và cũng có vẻ nhẹ tênh như giấy. Tất cả không phải chuyển động mà cứ như lướt nhẹ trên mặt đường.

Sáu Râu ngồi đơ người trên xe, muốn hỏi cô gái đây là đâu mà không nói được. Cảm giác sợ hãi ban đầu dần dần nhường chỗ cho sự tò mò kinh ngạc. Hóa ra âm phủ là thế này đây. Có vẻ chẳng đáng sợ như miêu tả trong truyện cổ tích. Anh cấu mạnh vào má, thấy tê tê, chứng tỏ không phải đang mơ, rồi cố tình chạm vào người ngồi phía sau. Dẫu không có cảm giác người thật nhưng vẫn là cái gì đó hữu hình chứ chẳng phải không khí. Cô gái này đúng là ma, hẳn thế, nhưng chắc không phải ma ác. Chưa thấy có dấu hiệu nó sẽ hại anh. Cuối cùng chiếc xe tự động dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ, có vẻ mới xây và sơ sài.

- Nhà em đây, - cô gái nói khi hai người xuống xe đi vào và bật đèn. Ánh đèn không trắng vàng mà xanh nhờ nhờ như ở những nhà khác họ vừa đi ngang. - Em mới xuống đây nên mọi thứ còn bừa bộn.

Sáu Râu đưa mắt nhìn quanh. Căn phòng nhỏ chỉ dành cho một người. Trên tường treo vòng hoa toàn màu trắng, chứng tỏ cô này chết chưa chồng. Chiếc bàn thờ kê ở tường đối diện, cùng lư hương đang nghi ngút khói và bức ảnh người chết trăng trắng.

- Ra đây là âm phủ? - Sáu Râu nói, ít nhiều binhf tĩnh trở lại, khi hai người ngồi xuống chiếc bàn trà bằng gỗ tạp cũ kỹ, tự lấy làm lạ nghe tiếng mình xa xăm rất khác. - Không đến nỗi nào.- Anh cố lấy giọng vui vẻ rồi đưa mắt nhìn kỹ người khách kỳ lạ. Đó là một cô gái xinh đẹp còn trẻ, chắc chưa quá hai mươi lăm, tóc lượn sóng phủ chấm vai, nước da trắng bệch, đôi mắt đen tròn và sâu.

- Vâng, đây là thế giới bình thường của người đã chết, nói chung chẳng khác mấy so với trên ấy...

- Còn địa ngục? Người ta nói kẻ ác chết phải xuống địa ngục để chịu bao điều kinh khủng...

- Địa ngục ở tầng dưới cùng, đây chỉ mới tầng trên nhất, cho những con ma lương thiện. Ở đây ma cũng phải vất vất kiếm sống như người, bằng đủ các nghề và mánh khóe, có khi còn gian xảo hơn. Thế giới của ma với nhau mà.

Sáu Râu trố mắt ngồi nghe.

- Thế cô làm nghề gì? 

- Em vốn là kế toán một công ty lớn nhưng nay sẽ xin làm cô giáo cấp một. Dưới này cũng có trường học, có ma con nít làm học trò, nhưng em mới xuống, chưa xin được. Vả lại thế giới âm phủ cũng quan liêu, phức tạp lắm. Người ta bảo làm cô giáo thì lý lịch phải trong sạch, mà em lại có vấn đề. Số là khi còn sống, do em biết rõ các hành vi tham ô của ban giám đốc, người ta đã xô em xuống sông Hồng rồi bảo em tự tử vì bị thụt két nhà nước. Hôm nay em đến Hà Đông để kêu oan với ông chánh án, nhưng ông ta không tin...

- Đã là ma, sao cô không báo oán những kẻ vu oan cô? Bắt chúng chết chẳng hạn. Cô thiếu gì phép lạ.

- Em không làm được điều ấy vì em không phải ma ác. Em là ma hiền. Mà rồi có muốn cũng không làm được. Thực ra nói chung ma chẳng làm được gì để hại người, ngoài việc báo mộng khiến họ ăn năn hối lỗi. Em thậm chí không mở được két cơ quan để lấy các chứng từ gian lận đưa cho ông chánh án làm bằng chứng. Cũng có thể ông ấy không cần đến chúng. Ma không hối lộ được người vì chỉ có tiền âm phủ.

- Xưa nay tôi cứ nghĩ chết là hết, là thoát cái nợ đời và rằng chẳng có ma quỉ gì cả.

- Trước em cũng nghĩ vậy và rất mong được như vậy. Đằng này làm ma khổ lắm, nhất là ma hiền như em.

- Ít ra ở đây yên tĩnh hơn.

- Tại anh không nghe thấy đó thôi. Dưới này cũng đinh tai nhức óc không kém. Suốt ngày hết lũ ma điên kêu thét, bây giờ lại đến cái trò bóng đá World Cup này nữa. Đấy, người ta đang reo hò ầm lên đấy. Chắc bóng lại vào lưới. - Cô gái nói, nhăn mặt như khó chịu vì tiếng ồn.

- Sao, dưới âm phủ cũng có ti-vi và ma cũng xem bóng đá? - Sáu Râu vội hỏi.

- Có chứ. Thì đã bảo tất cả y hệt như trên ấy mà. Anh có thích xem không để em bật máy?

Cô gái nói rồi giơ tay về phía trước, khẽ bấm ngón trỏ. Ngay lập tức trên tường xuất hiện chiếc màn hình vô tuyến loại nhỏ.

- Các chương trình trên ấy dưới này chỉ bắt được đen trắng, lại hơi nhiễu. Của bọn em làm mới có màu.

Ti-ti đang phát trực tiếp một trận bóng đá từ Seoul. Quả có hơi bị nhiễu nhưng nhìn khá rõ. Trận đấu diễn ra sôi nổi và đang vào hồi kết thúc. Cả biển người reo hò ầm ĩ (nhìn cử chỉ thì biết chứ không có tiếng, hoặc có nhưng không nghe được), tay giơ cao những lá cờ chính giữa có hình tròn màu trắng. Họ là cổ động viên của đội có cầu thủ nhỏ con hơn. Mấy phút sau trên màn hình xuất hiện kết quả trận đấu: 2-1!

- Ủa, ra đây là trận Ba Lan gặp Hàn Quốc? - Sáu Râu ngạc nhiên kêu lên. - Theo lịch, trận này ngày mai, mồng bốn tháng Sáu, mới đấu cơ mà?

- Dưới này nhanh hơn trên ấy 24 giờ. Đúng một ngày đêm. - Cô gái giải thích. - Anh cũng mê bóng đá à ?

- Vâng.

- Cả cá độ nữa ?

Sáu Râu ngập ngừng một chốc:

- Đúng thế, nhưng chỉ cho vui thôi.

- Dưới này người ta cũng máu mê cái trò ấy lắm. Khối anh tan cửa nát nhà hoặc thậm chí bị đày xuống các tầng sâu hơn vì nó...

- Cô nói ở đây nhanh hơn một ngày đêm? Nghĩa là hiện giờ trên ấy mới mồng ba tháng Sáu và ngày mai trận Ba Lan - Hàn Quốc mới diễn ra? - Sáu Râu ngắt lời, hỏi.

- Vâng, anh định cá cược trận này à ?

- Sao lại không? Tôi biết trước kết quả. Tôi sẽ thắng, sẽ thu lại những khoản tiền xưa nay đã thua. Sẽ trở thành giàu có.

- Tùy anh thôi, nhưng theo em thì không nên dính vào các trò may rủi. Chúng chẳng bao giờ mang lại điều gì hay ho đâu.
Một chốc sau, Sáu Râu tỏ ý muốn về. Anh có vẻ bồn chồn, ra chiều đang suy nghĩ điều gì lung lắm.

- Phải có em cùng đi anh mới ra khỏi đây được. - Cô gái nói rồi hai người đứng dậy.

Chiếc xe lại lặng lẽ lăn bánh ngược chiều lúc nãy. Khi ngang qua hai bóng người co ro đứng dưới cột đèn, cô kia chỉ tay nói:

- Các cô gái làm tiền ở gần cầu Chương Dương đấy. Bị chết vì ma túy, xuống đây còn phải làm cái nghề nhục nhã này. Tội nghiệp.

Nhưng lúc ấy Sáu Râu chẳng còn nghe cô nói. Đầu óc anh đang bận nghĩ những chuyện khác quan trọng hơn...


Hôm nay là mồng sáu tháng Sáu, hai ngày sau chiến thắng vang dội 2-1 của đội Hàn Quốc trước đội Ba Lan châu Âu giàu truyền thống bóng đá. Nhiều người còn hân hoan, phần nào hơi ngỡ ngàng với kết quả bất ngờ ấy. Nhưng cũng hôm nay, khi tôi viết những dòng này, bỗng có người đến báo tin Sáu Râu vừa mới bị một bọn đâm thuê chém mướn xông vào nhà chém chết và lấy đi tất cả số tiền anh thắng cược. Nhiều lắm, nghe nói hàng trăm triệu.

Chẳng giấu gì các bạn, Sáu Râu (không phải tên thật) là một người bên ngoại nhà tôi. Cách đây ba hôm, tức vào tối mồng ba, anh đến hỏi tôi vay tiền, “càng nhiều càng tốt”, hẹn “đúng mồng năm hoặc cùng lắm mồng sáu sẽ trả. “Để làm gì?” tôi hỏi nhưng anh không chịu nói. Chỉ khi tôi tuyên bố dứt khoát sẽ không cho vay nếu không biết số tiền đó dùng làm gì, anh mới kể những điều tôi viết ở phần trên, tất nhiên có thêm bớt đôi chút cho văn vẻ vì ngôn ngữ của anh thì không thể bê nguyên xi lên giấy được. Vả lại, lúc đầu tôi định dựa vào đấy để viết một truyện ngắn với phần kết khác hẳn. Bây giờ thì các bạn biết đấy, tôi không thể viết gì khác ngoài cái kết cục bất ngờ và đau buồn, là anh đã bị giết chết. Ai giết thì cả tôi và các bạn có thể đoán biết: Chính kẻ thua tiền cá cược với anh trận Hàn Quốc thắng Ba Lan.

Ngay tối hôm ấy và cả bây giờ, tôi hoài nghi tính xác thực câu chuyện của anh ở nghĩa trang Văn Điển. Đơn giản tôi nghĩ anh mê cá cược quá thành hoang tưởng, hoặc có thể anh ngẫu nhiên đoán đúng kết quả trận đấu. Cuối cùng nể anh, tôi cũng cho vay. Chỉ mấy triệu. Chắc anh phải vất vả lắm mới kiếm đủ tiền để cá cược một cú lớn như vậy. Có lẽ một ăn năm, ăn bảy gì đấy, vì đội Hàn Quốc vẫn bị coi là đội yếu hơn nhiều và do vậy, khả năng thắng, lại thắng đậm, là rất ít. Không hiểu Sáu Râu có kể cho những người khác anh hỏi vay tiền nghe câu chuyện kỳ lạ kia của anh không. Nếu có, những người ấy bây giờ đang nghĩ gì? Phần tôi, quả thực tôi đang bối rối. Tôi băn khoăn không biết nên nói gì với người thân của anh và cả với nhà chức trách, nếu được hỏi.

Tuy nhiên, ngay bây giờ có một điều tôi có thể nói chắc với mọi người, kể cả các bạn, rằng tôi hoàn toàn đồng ý với con “ma hiền”, cô gái kế toán bị giết oan kia, nếu quả thật có một cô gái như vậy, là “đừng bao giờ dính vào những trò may rủi”, vì “chúng sẽ không bao giờ mang lại điều gì hay ho cả”. 



[1] [>]
Đến trang: